Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1967: Anh không muốn như vậy




“A”
Lúc này, tất cả mọi người ở hiện trường vô cùng hoảng sợ.
Chạy thục mạng ra tứ phía. Nhất thời có vô số người giãm đạp lên nhau.
“Không hay rồi cô chủ, chúng ta cũng mau chạy thôi!”
Bác Bạch bảo vệ Vạn Tuyết. Vạn Tuyết nặng nề gật đầu. Đồng thời, trong lòng cũng vô cùng thất vọng.
Cô ta không ngờ, người mình nhìn trúng lại bỏ rơi mình thế này để chạy trốn trước.
Nhưng bây giờ có chạy trốn thì cũng đã muộn. Mọi người hoảng sợ, xô đẩy lẫn nhau.
Chẳng mấy chốc, không biết bị ai chen lấn, Vạn Tuyết không cẩn thận ngã xuống bục.
“AI Tuyết Tuyết!”
Nhóm Tú Tú lo lắng hét lớn.
Nhưng người quá đông, hoàn toàn không thể đi qua kéo cô ta được!
Lúc này, trận pháp xung quanh con bò yêu bị sét đánh cuối cùng cũng tiêu tan.
“Ò..
Nó nhìn lên trời, giận dữ gầm lên.
Như đang trút sự bất mãn vì vừa rồi bị Lý Thiếu Đông tính kế.
Sự đau đớn thân xác cũng khiến mắt nó bỗng chốc trở nên đỏ tươi.
Tràn đầy sát khí.
Và mục tiêu đầu tiên của nó.
Chính là người gần nó nhất - Vạn Tuyết.
“Loài người đáng ghét! Chết đi!”
Con bò yêu này lại thốt ra tiếng người.
Giống như tiếng chuông.
Đi về phía Vạn Tuyết.
Lúc này, Vạn Tuyết sợ đến ngây ra.
Ngẩn ngơ tại chỗ, không biết phải đối phó thế nào.
Bác Bạch và nhóm Tú Tú đều lo lắng đến phát khóc. “Đừng!”
Vạn Tuyết loạng choạng đứng lên, bắt đầu lui về phía sau.
Con bò yêu không quan tâm, đi thẳng đến.
Lúc này, Vạn Tuyết đang đi trên mép của bục cao, mà bục cao bên này đã chẳng còn ai nữa rồi.
Chỉ có ba người nhóm Trần Khiêm với Thẩm Phiêu Phiêu đang đứng ở đây.
Vạn Tuyết ngẩng đầu, nhìn Trần Khiêm với ánh mắt cầu cứu.
Trần Khiêm không hề nhúc nhích.
Ngược lại, Thẩm Phiêu Phiêu nhanh tay lẹ mắt, vội vàng chạy xuống, kéo Vạn Tuyết lên bục cao hơn.
Lúc này, bác Bạch với nhóm Tú Tú mới chạy đến bên này, bảo vệ Vạn Tuyết phía sau họ.
“Ò..
Điều lạ lùng đó là, mọi người đều cảm thấy con bò yêu này sắp tấn công.
Nhưng lại thấy nó đứng im tại chỗ không hề cử động.
Bởi vì nó đang nhìn một người, người này vô cùng mạnh.
Nó có cảm giác nếu nó bước thêm một bước thì sẽ thịt nát xương tan.
Đúng vậy, chỉ cần bước thêm một bước, sẽ chết. Cảm giác này thật sự rất rõ ràng. Chính vì vậy, con bò yêu kiêng dè nhìn người này.
Mà người này, ngoài Trần Khiêm ra thì có thể là ai chứ.
Nhìn chăm chú rất lâu. “òp
Đột nhiên nó gầm lên một tiếng, nhảy thẳng ra khỏi bục cao, rồi đưa bò con chạy đi nơi khác.
Đúng vậy, là chạy!
Hơn nữa, chẳng mấy chốc, nó biến mất trong làn bụi.
“Cái gì? Nó cứ đi như vậy à?” Tú Tú khó mà tin được, sửng sốt nói.
Vừa rồi cô ta cảm thấy mình như sắp chết đến nơi rồi!
Vạn Tuyết cũng vui mừng vì may mắn sống sót sau †ai nạn này.
Cô ta liếc nhìn Trần Khiêm đến giờ vẫn chưa có bất cứ hành động gì, trong lòng hơi oán hận.
Vừa rồi mình gặp rắc rối, sao người này lại chẳng làm gì thế nhỉ?
Sau đó nhìn Thẩm Phiêu Phiêu, gật đầu chào: “Vừa rồi thật sự cảm ơn cô, nếu không nhờ cô có thể tôi đã bị con bò yêu này giết rồi!”
“Không cần cảm ơn tôi, cô Vạn Tuyết, nếu cô thật sự muốn cảm ơn thì phải cảm ơn sư...”
“Được rồi Phiêu Phiêu, cũng muộn rồi, chúng ta còn phải giúp Tiêu Ngôn hỏi thăm chuyện của cậu ấy, đi thôi!"
Trần Khiêm nhàn nhạt nói.
Anh cũng không muốn rước thêm phiền phức, càng không muốn để lộ thân phận của mình.
Nếu muốn, Trân Khiêm chỉ cần thở nhẹ một hơi thì con bò yêu vừa rồi đã hồn bay phách tán rồi!
Tiếc là, anh không muốn như vậy...