Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1963: Vô ích thôi, đã muộn rồi




Thẩm Phiêu Phiêu gật đầu.
“Đáng xem? Cô nghĩ như vậy à?” Trần Khiêm lắc đầu cười khổ.
“Không thì sao hả sư phụ?” Thẩm Phiêu Phiêu ngờ vực nói.
“Em cảm thấy, ý của anh Trần Khiêm là những con bò này cũng không phải bò bình thường, trông bộ dạng bọn nó cũng không phải cam tâm tình nguyện để loài người thuần hóa! Anh, có phải sẽ xảy ra nguy hiểm gì không?”
Tiêu Ngôn ở bên cạnh ngập ngừng hỏi.
“Tiêu Ngôn, cậu nói đúng rồi, cậu rất thông minh. Bề ngoài thì những con bò yêu này đang biểu diễn, nhưng thực ra bọn nó không dễ dàng bị thuần hóa như vậy. Hơn nữa, lúc này xung quanh không có ai có sức mạnh để trấn giữ. Mà trước kia những con bò yêu này bị bắt, bây. giờ lại bị loài người cưỡng ép, trong lòng đã rất thù hận rồi, nguy hiểm là điều tất nhiên.”
Trong mắt Trần Khiêm có vẻ lo âu, nói.
Trần Khiêm không phải là thánh mẫu, nhưng khi mình dự đoán được một số nguy hiểm đang đến gần, nhìn thấy nhiều người vô tội như vậy sẽ gặp nguy, nếu không làm chút gì đó e là bất cứ ai cũng sẽ không yên lòng.
“Vậy anh, chúng ta phải làm thế nào?”
Tiêu Ngôn hỏi “Chỉ còn cách xua đuổi đám đông thôi!” Trần Khiêm khẽ nói.
'Tất nhiên anh hi vọng sẽ không xảy ra bất cứ nguy. hiểm nào.
“Vậy hai chúng ta đi tìm nhân viên công tác để nói với họi"
Thẩm Phiêu Phiêu nói. Sau khi Trần Khiêm gật đầu. Hai người đi về phía bục làm việc.
Trần Khiêm cũng bắt đầu quan sát tình hình xung quanh.
Một lúc sau. Một tiếng soạt vang lên.
“Mọi người chú ý, những con bò này sẽ gây ra nguy hiểm, mọi người mau chóng sơ tán!”
Là Thẩm Phiêu Phiêu giật micro rồi hét lên.
“Hả? Chuyện gì vậy?”
Mọi người đều không hiểu tại sao.
“Làm gì vậy, mau xuống đi, đừng phiền chúng tôi xem thi đấu!”
Có người hét lên.
Nhưng rất nhiều người không thèm để ý.
“Tuyết Tuyết, là bọn họ, bạn của Trần Khiêm!” Ngược lại Tú Tú có ấn tượng với hai người bọn họ. “ừ”
Vạn Tuyết chỉ khẽ gật đầu.
“Sao bọn họ lại nói như vậy, chẳng lẽ đến để làm loạn à?”
Tú Tú nghi ngờ nói.
“Không biết, tin chắc là nhân viên công tác sẽ xử lý ổn thỏa thôi!”
Vạn Tuyết chỉ khẽ đáp lại một câu.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc nhóm Thẩm Phiêu Phiêu đã bị nhân đuổi xuống.
“Sư phụ, những người này hoàn toàn không nghe!”
Thẩm Phiêu Phiêu tức giận phừng phừng đi đến bên cạnh Trần Khiêm.
“Không thì để em xông lên lần nữa thử xeml” Tiêu Ngôn nói.
“Vô ích thôi, đã muộn rồi!”
Mắt Trần Khiêm hơi ngưng đọng lại.
Lúc này mới nhìn chằm chăm vào trường đấu, thoáng nhìn về cái lồng lớn được hàn bằng sắt thép.
Lúc hai người còn chưa hoàn hồn lại. “Grừt” Một tiếng gầm giận dữ vang lên.
Âm thanh lớn đinh tai nhức óc, khiến cho mặt đất xung quanh rung lên dữ dội.
Khoảnh khắc này giống như long trời lở đất. “AI Rất nhiều người có mặt đã hét lên vì kinh hãi.
Dù sao thì âm thanh này cũng khiến người ta hơi sợ hãi.
“Sao vậy?”
Vẻ mặt Vạn Tuyết cũng nghiêm trọng, lúc này mới đứng lên cùng với mấy cô bạn thân, nhìn về phía cái lồng. thép to lớn đen xì kia.
“Bác Bạch, lẽ nào trong cái lồng lớn kia có thứ gì sao?”
Vạn Tuyết hỏi bác Bạch ở bên cạnh.
Mí mắt bác Bạch khẽ giật: “Có thưa cô chủ, bên trong đó nhốt một con bò đen rất lớn, nhưng sừng của nó lại là màu trắng, trông có hơi kỳ quái, cho nên vẫn không thả nó ra”
Bác Bạch vừa nói, vừa đứng chắn ở phía trước Vạn Tuyết.
“Cô chủ, tôi cảm thấy sẽ có biến, chúng ta mau đi thôi!"
Sắc mặt bác Bạch căng thẳng, hình như đã đoán được sẽ xảy ra nguy hiểm gì đó.
Lúc này, mặt đã đầy vẻ hoảng sợ...