Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1952: Làm sao vậy




Coi bói? À à, tớ nhớ ra rồi, là ông lão đó đúng không? Người mà chúng ta gặp hôm ra ngoại ô chơi đó hả?
Đúng đúng, chính là ông ấy! Tuyết Tuyết gật đầu.
Ha ha, tớ nhớ lúc ấy ông ta có nói chẳng bao lâu nữa cậu sẽ gặp bạch mã hoàng tử của đời mình, một người mà chỉ cần cậu gặp phải sẽ khiến tim đập thình thịch không ngừng?
Tú Tú nhớ lại nói.
Sau đó cô ta mới ngạc nhiên há to miệng, khó tin nhìn Tuyết Tuyết: "Chẳng lẽ vừa rồi cậu nhìn thấy anh chàng kia thì tìm đập thình thịch?"
Đối diện với ánh nhìn dò hỏi của chúng chị em.
Tuyết Tuyết ngượng ngùng gật đầu, rồi lại lắc đâu: "Tớ cũng không biết đúng là cảm giác như thế hay không, nhưng tớ nghĩ là không phải đâu. Bởi nếu đúng như ông lão kia nói, người trong lòng của tớ phải có một tiểu sử đặc biệt, quan trọng là võ công của người ấy không ai sánh kịp, là một người như một anh hùng cái thế. Nhưng anh chàng vừa nãy trông như một thư sinh nho nhã vậy, trông còn hơi gầy! Sao lại là người đó được...!"
Khụ, tớ cũng thấy vậy nữa, cho nên tớ thấy cảm giác vừa rồi của cậu sai rồi đó. Anh chàng kia trông thì dịu dàng hiền lành đấy, nói thật thì tớ thích mẫu người như thế làm chồng mình, nhưng tớ chắc chắn không muốn anh ta làm người yêu của mình đâu, nên lúc nãy tớ mới chọc anh ta một chút. Tuyết Tuyết cậu đừng nghĩ quá nhiều, tiếp tục chờ anh hùng của cậu xuất hiện đi!
Tú Tú cười to nói.
Mấy cô gái cười cười nói nói rời đi. lu)
Đúng lúc này, trên con đường chính dẫn vào trường bỗng nhiên huyên náo.
Ngay sau đó, rất nhiều sinh viên túm tụm lại hướng phát ra âm thanh.
Một chiếc xe hạng sang chậm rãi tiến vào trường.
Tất cả sinh viên nữ đều nhìn về phía chiếc xe hét thật to.
Làm sao vậy?
Mấy người Tú Tú chuẩn đi đi thấy vậy cũng tò mò nhìn qua.
Tiện tay ngăn một sinh viên chạy qua đó hóng chuyện để hỏi thăm.
Ngay cả cậu Lý mà mấy cậu cũng không biết à? Đây chính là sinh viên mới chuyển trường cool nhất đấy! Người đẹp trai, nhà mặt phố bố làm to, quan trọng là còn thông minh!
Có sinh viên thuộc lòng giống như đọc gia phả vậy tuôn một tràng.
Ôi, ghê vậy luôn? Cậu nói anh ta giỏi là giỏi về mặt nào cơ?
Tú Tú hỏi.
Vậy tôi nói cho các cậu mở mang tầm mắt này, cậu Lý tên đầy đủ là Lý Thiếu Tông, không chỉ là ở Ký Châu mà cả ngoài thế giới cũng là một người có uy danh hiển hách. Nghe nói lúc anh ta mới mười hai tuổi đã đánh chết được một con hổ lớn bằng một ngón tay đấy. Đúng là truyền thuyết sống mà!
Người này nói xong liền chạy đi mất.
Ái chà, truyền thuyết à, Tuyết Tuyết, có phải là mấy người đặc biệt trước đây cậu gặp ở gia tộc mà cậu từng nói không?
Tú Tú kinh ngạc nói.
Hiển nhiên, trong một vài trường hợp thì việc này cũng không quá bất ngờ với bọn họ.
Không thể nào, ba tớ nói mấy người đó cực kỳ bí ẩn, không thể đánh trống khua chiêng xuất hiện trước mặt mọi người như vậy đâu.
Tuyết Tuyết nghi ngờ nói.
Ê! Tuyết Tuyết!
Tú Tú bỗng nhiên hét lên một tiếng: "Cậu nói xem cậu Lý này có phải là định mệnh của cậu không? Cậu nghĩ xem, anh ta có thân phận đặc biệt, còn mạnh mẽ vô địch, mấy từ này không phải đều miêu tả cậu Lý đó sao?"
Lần này, Tuyết Tuyết xấu hổ cúi đầu. Ha ha, đi thôi, chúng ta đi xem thử cậu Lý này thôi! 'Tú Tú kéo tay Tuyết Tuyết chạy lên trước.
Cậu Lý này mang lại cảm giác như nhân vật chính bước ra từ truyện tranh vậy. Tóc anh ta thật dài, vóc dáng cao lớn, thân người gầy gây, thế nhưng tất cả cũng không che lấp được nét sắc lạnh trong đôi mắt anh ta.
Hơn nữa, bất kì người nào mở hồ sơ lí lịch của anh ta đều sẽ bị những trải nghiệm siêu phàm của anh ta làm bất ngờ.