Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1945: Tu sĩ Âm Dương




Kẻ này có thể gọi ra tên của mình, hơn nữa nghe trong lời ông ta hình như hiểu rất rõ quá khứ của mình thì phải?
Chúng ta trước đây quen biết sao? Tôi cảm thấy không có khả năng, trong số những người tôi quen không có người tu chân thật sự!
'Trân Khiêm nghỉ ngờ nói.
Ha ha ha!
Cũng không biết tại sao, những lời này lại khiến cả người mặc đồ đen và cậu Đoạn kia đều phá lên cười.
Không thì sao tôi lại nói cậu vẫn ngu xuẩn như xưa đây? Hơn nữa điều mà tôi không ngờ chính là cậu đã bị tôi chọc thủng trò mèo của mình mà vẫn còn dám đứng đây giả vờ bình tĩnh cơ đấy!
Cậu muốn biết tôi là ai sao? Sợ rằng thấy tôi rồi cậu sẽ bị dọa giật mình đấy!
Người áo đen lộ ra nụ cười đắc ý.
Trần Khiêm nhìn sang Đoạn Phong vẫn đứng đó cười khinh cùng với người áo đen có vẻ đang cười chế nhạo, anh thật không hiểu bọn họ đang cười cái gì nữa.
Chỉ là tên áo đen này miệng lưỡi ngạo mạn, Trần Khiêm không dùng Kim Mục nên cũng không biết ông ta là kẻ nào.
Chủ yếu là Trần Khiêm thấy người này không đáng để mình phải dùng đến Kim Mục.
Vậy tôi lại rất muốn biết! 'Trần Khiêm gật đầu. Ha ha ha! Vậy cậu hãy nhìn rõ xem tôi là ai!
Người áo đen ngửa đầu cười to, sau đó kéo chiếc áo đen che đầu mình xuống.
Sau đó, một ông già có một nửa khuôn mặt đen, một nửa khuôn mặt màu trắng hiện ra trước mắt Trần Khiêm.
Ông ta cười to.
Đoạn Phong cũng cười cười đi tới cạnh sư phụ của mình.
'Trần Khiêm, cậu không ngờ chúng ta gặp lại nhau như thế này phải không? Hơn nữa, có phải sự xuất hiện của tôi đã làm cậu vô cùng ngạc nhiên không?
Ông lão cười to.
Mí mắt Trần Khiêm giần giật.
Đúng vậy, đúng là tôi thấy bất ngờ lắm, đồng thời cũng vô cùng kinh ngạc, bởi vì người đang đứng trước mặt tôi đáng lẽ phải là một người đã chết? Tôi đã đánh chết ông ở rừng rậm An Lĩnh rồi!
Trần Khiêm tràn đầy nghi ngờ nói.
Không phải lão già này chính là chú Cửu đã xuất hiện trong giai đoạn mình ở nhà họ Phương ở Tây Nam đó sao? Sau đó ông ta truy sát mình đến tận An Lĩnh, kết quả bị mình giết ngược.
'Thật không ngờ hiện tại ông ta lại đứng ở đây được.
Còn tu luyện được chân khí trở thành người tu chân.
Chuyện này thật sự rất thú vị.
Trần Khiêm vô cũng bất ngờ.
Bởi khí tức tu chân trên người ông ta không phải nội kình, cũng không phải là bí pháp, mà đúng là khí tức tu chân thật sự.
Ha ha, tôi biết cậu muốn hỏi cái gì, hỏi tôi vì sao không chết mà ngược lại còn trở thành người tu chân mạnh nhất thế giới đúng không? Hơn nữa, hiện giờ tôi còn có danh xưng của chính mình nữa!
Ông ta vẫn cười lớn như trước, sợ rằng không có gì có thể so với sự đắc ý hiện giờ của ông ta.
Đúng vậy, tôi rất tò mò nguyên nhân nào có thể khiến ông khởi tử hồi sinh, đồng thời còn tiếp xúc được. đến Tu Chân Giới - Giới Vực mà con người không thể với đến kia!? Danh xưng hiện tại của ông là gì?
'Trần Khiêm gật đầu, nói ra cũng thật buồn cười, bây giờ kiến thức của anh còn không nhiều bằng tên đã chết rồi này.
Nói ra đúng là thời đến không cản được, tôi gặp được kì ngộ. Khi đó đúng là tôi đã bị cậu giết chết, thế nhưng có một tia sét phá ngang bầu trời bỗng bổ trúng cơ thể của tôi. Không biết đã có chuyện gì xảy ra mà tôi không tan thành mây khói, mà hồn niệm còn có thể giữ lại. Không biết qua bao lâu, tôi cảm thấy có thể khống chế lại được cơ thể của mình, từ lúc đó cơ thể tôi cũng xuất hiện những thay đổi kì lạ!
“Cái gì gọi là niết bàn trùng sinh, chính là đây! Tôi trước đây luôn muốn đạt đến cảnh giới nội kình, luôn tưởng rằng nội kình mới là cấp bậc đỉnh cao. Ha ha, thật không ngờ sau khi bị sét đánh trúng lại trực tiếp luyện ra chân khí, khi đó tôi còn tưởng mình đã hóa thành tiên nữa, ha ha ha! Hiện giờ có thể nói những điều này trước mặt cậu thật quá kích thích!"
Ông lão nói.
Trần Khiêm cũng cười cười: "Có chân khí liền cảm thấy mình thành tiên sao?" .
||||| Truyện đề cử: Truyền Nhân Thần Y |||||
Lúc đó tôi không hiểu gì, mãi đến sau này, được giao lưu với một số người tu chân tôi mới hiểu được mình cũng đã trở thành người tu chân, rồi có được danh xưng của riêng mình. Trên thế giới mỗi một người tu chân đều là một tồn tại như đấng bảo vệ quốc gia, tất nhiên cũng có được tiếng tăm và vinh quang tột bậc, danh xưng của tôi là Tu sĩ Âm Dương!