Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1938: Nghi hoặc




“Thầy Trần thật sáng suốt, nửa năm trước, quả thật †ôi có gặp một cao nhân. Gia tộc của lão luôn thượng võ, dưới trướng cũng có nhiều anh em. Còn cao nhân đó là được thế lực đối đầu với nhà chúng tôi mời tới, muốn tiêu diệt gia tộc chúng tôi, bọn họ cử cao nhân này tới để ám sát tôi. Ông ta thật sự quá mạnh mẽ, hai mươi mấy cao thủ dưới tay tôi hoàn toàn không thể tiếp cận ông ta, ông ta giống như một vị thần vậy!”
“Sau đó con trai tôi và mấy chục vệ sĩ cùng nhau liều mạng, mới bảo vệ được tôi, mặc dù tôi đã chạy xa rồi, nhưng vẫn bị chân khí của ông ta tấn công, chân khí đó chỉ quẹt nhẹ qua người tôi, nhưng suýt chút nữa đã làm tôi mất mạng ngay tại chỗ.”
Lúc nói đến đây, trong mắt Thẩm Thiên Canh chứa đầy vẻ sợ hãi.
Rõ ràng chuyện hôm đó đã tạo thành một bóng ma tâm lý rất lớn đối với ông ta.
Trần Khiêm gật đầu.
Đúng là người sở hữu chân khí đối đầu với người thường thì tất nhiên sẽ khác nhau một trời một vực.
Nhưng bình thường người sở hữu chân khí sẽ có một quy tắc ngầm, đó là không bao giờ được can thiệp quá mức vào chuyện của người bình thường.
Đây là lần đầu tiên Trần Khiêm nghe nói về tình huống này.
Trước đây chú Hai từng nói, điều lợi hại thật sự không năm trong mấy bí pháp gia tộc này, cho dù bí pháp gia tộc cũng lợi hại, nắm giữ một khu vực.
Nhưng sẽ không bao giờ đứng đầu.
Chú Hai đã từng tận mắt nhìn thấy sự xuất hiện của người tu chân đích thực trên đời này.
Hơn nữa còn là người tu chân của nước mình.
Chân khí của bọn họ cũng giống như chú Hai, nhưng lại không tới từ Giới Vực.
Cho nên thế giới này thật rộng lớn.
Trần Khiêm cũng sẽ không ngu muội cho rằng như vậy chính là đỉnh của thế giới.
“Cho nên thầy Trần à, sự nghiệp của gia tộc chúng tôi bị nuốt chứng, tôi đã gửi gắm toàn bộ hy vọng của mình lên người cháu gái tôi. Vì thế nên tôi mới quỳ xuống cầu xin thầy Trần ở đạo quán Bàn Long nhận con bé làm học trò, để con bé trở thành người tu chân thật sự”
Thẩm Thiết Canh nói.
“Ồ, mấy chuyện này thì từ từ hãng nói, để tôi giúp ông chữa trị nội thương trước đã!”
Trần Khiêm đã quan sát tâm linh của ông ta, phát hiện ông ta không hề nói dối.
Có lẽ ông ta cũng là một người có số phận bi thảm.
Hơn nữa dù sao thì mình cũng thu nhận Thẩm Phiêu Phiêu làm học trò, nói tới cũng phải nể mặt chút.
Trần Khiêm lập tức thôi thúc Kim Mục (con mắt vàng) ngay, để chữa trị vết thương cho Thẩm Thiên Canh.
Ở Ký Châu, nhà họ Thẩm cũng từng là gia tộc giàu có quyền thế ở vùng này.
Nhưng sự hỗn loạn nửa năm trước đã làm nhà họ. Thẩm trở nên suy tàn.
Bây giờ trong tay bọn họ chỉ còn mấy công ty nhỏ, là một gia tộc tầm thường.
Sau khi Trần Khiêm và Tiểu Trúc đóng cửa Bàn Long Lĩnh, thì đi tới nhà họ Thẩm ở tạm.
Thẩm Thiên Canh dồn hết tâm trí vào việc chăm sóc. Trân Khiêm thật chu đáo.
Đồng thời cũng phái tất cả các thuộc hạ đi thăm dò ung tích của thầy Quỷ.
Bản thân Trần Khiêm cũng đi tìm, anh đã đi gần hết tỉnh lị ở Ký Châu rồi, trong lòng cực kỳ tiếc nuối, nhưng không hề tìm thấy tin tức gì của thầy Quỷ.
Những lúc rảnh rỗi, Trần Khiêm sẽ ở trong vườn, vừa chỉ dẫn Thẩm Phiêu Phiêu tu luyện, vừa chăm chỉ tự luyện tập.
Đồng thời, không biết tại sao, Trần Khiêm kinh ngạc phát hiện ra, tốc độ tu luyện của cơ thể mình đột nhiên chậm lại.
Hơn nữa còn xuất hiện một điểm nghỉ hoặc làm anh cảm thấy rất kỳ lạ.
“Rốt cuộc thứ đã tồn tại trong cơ thể mình bốn năm ngày nay là cái gì? Nếu có chị Tử Yên ở đây thì tốt rồi, chắc chắn chị ấy sẽ biết!”
Trần Khiêm quan sát bên trong cơ thể mình.
Khi nhìn vào đan điền, anh phát hiện ra có năm khay tròn xoay quanh theo thứ tự quy tắc, năm khay tròn này chia thành năm màu sắc, trông rất sặc sỡ, tràn đầy quỷ. dị.
Trần Khiêm thử dùng ý niệm của mình để chạm vào, nhưng nó hoàn toàn không có phản ứng gì.
Mới đầu, trong đan điền chỉ xuất hiện mấy chấm năm màu.
Lúc đó Trần Khiêm cũng không để ý lắm. Nhưng bây giờ thì không ổn rồi, rõ ràng bọn chúng đã tập hợp với nhau, đồng thời phát triển ra một ít quy mô.
Tất nhiên rồi, không có chị Tử Yên ở bên cạnh, bản thân Trần Khiêm cũng không nhàn rỗi, mà luôn nghiên cứu ký ức của mình, với mong muốn tìm kiếm câu trả lời.