“Cái gì? Lại là nhà họ Cổi Đáng lẽ nên liều chết một mất một còn với bọn họ lâu rồi mới phải!”
Trần Khiêm siết chặt nắm đấm.
“Phải rồi, Kiển Nám bị bọn họ đưa đi đâu? Nhóm chú Hai với Lực Bá thì sao?”
Trần Khiêm hỏi.
Trước khi xuyên không, Trần Khiêm đã giao những chuyện này cho Lý Chấn Quốc, vì vậy Lý Chấn Quốc cũng quen biết bọn họ.
Lúc này Lý Chấn Quốc nói:
“Cô Kiển Nám bị đưa đến quán bar Đế Hoàng ở Cảng Đảo! Nhóm ông Hai thì bị vây hãm ở nhà họ Trần, nhà họ Cổ đã chuẩn bị đầy đủ ở đó, đợi cậu tự mình sa vào lưới!”
Trần Khiêm siết chặt nắm đấm.
“Anh tìm một nơi ổn định trước, em đi cứu Kiển Nám, anh liên lạc với những người còn lại của nhà họ Trần, đợi em giải quyết xong với nhà họ Gổ rồi thì mọi người tìm cơ hội lên kế hoạch cho tương lai!”
Trần Khiêm dặn dò.
Lý Chấn Quốc cũng biết mình không giúp được gì cho cậu Trần, chỉ đành gật đầu.
Sau đó Trần Khiêm đi thẳng đến quán bar ở Cảng Đảo. Lúc này, không khí bên trong đã ngột ngạt.
Rất nhiều người uống rượu.
Cậu chủ của nhà Tây Môn, xem ra là một đứa em trai của Tây Môn Vũ.
Trần Khiêm cũng không biết là ai.
Vừa bước vào, anh đã đi thẳng đến hỏi phục vụ: “Có một cậu chủ gọi là Tây Môn, hắn ở phòng nào?”
Bên trong phòng bao 888.
“Ha ha ha ha, đúng là một người đẹp mà, nếu thật sự có thể vui vẻ một chút thì không biết sẽ có cảm giác gì nhỉ!"
Một cậu chủ đang được rất nhiều người vây quanh.
Bên cạnh anh ta là một cô gái xinh đẹp bị người ta đè vai ép quỳ xuống.
Cô gái này chính là Phương Kiển Nám. “Gậu Tây Môn, cậu đã thích thì sao không làm?”
Có người hùa theo hỏi.
Như nói bóng gió rằng, nếu cậu chủ cần thì mình có thể cung cấp cho cậu chủ một số sự giúp đỡ cần thiết.
“Ha ha, nếu tôi đây muốn vậy thì đã làm vậy từ lâu rồi, còn cần cô nhắc nhở sao? Nhưng mà như vậy thì vô vị quá, ngược lại tôi muốn xem xem cô ta không chịu nổi hành hạ rồi tự mình lăn lên giường tôi thì sẽ có trải nghiệm thế nào, ha ha hai”
Cậu chủ Tây Môn nói.
“Tôi nói cho anh biết, anh có bản lĩnh thì giết tôi đi, nếu không, Trần Khiêm sẽ không tha cho anh đâu. Nhà 'Tây Môn các người đúng là lớn gan lắm, lẽ nào không sợ bị diệt môn sao?”
Phương Kiển Nám chửi thẳng mặt.
“Hừ, Trần Khiêm? Tôi nói cho cô biết, hiện tại nhà họ Cổ đã chuẩn bị rất nhiều cơ quan để bắt Trần Khiêm. Vả lại, nói thật, bây giờ chúng tôi rất mong đợi Trần Khiêm sớm xuất hiện, bởi vì hắn xuất hiện càng sớm thì chúng tôi càng có thể tận hưởng hết mọi thứ của nhà họ Trần mà không thèm kiêng nể gì! Ha ha hai”
Cậu chủ Tây Môn nói.
“Trần Khiêm giết Tây Môn Vũ, có thù máu với nhà 'Tây Môn chúng tôi, sớm muộn gì tôi cũng phải tính món nợ này với hắn!”
“Rầm!"
Lúc này, của phòng mở ra.
Một tên vệ sĩ cấp cao chậm rãi bước vào.
Hắn là vệ sĩ được nhà họ Cổ cấp riêng để phụ trách sắp xếp cho cậu chủ Tây Môn.
Hiện tại, ở bên ngoài phòng bao độc lập này có gần trăm cao thủ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cậu chủ Tây Môn.
Mà người này là người đứng đầu.
“Sao vậy?”
Cậu chủ Tây Môn nói.
“Hôm nay, ở đây có người sắp chết, hi vọng những người đã từng dựa vào thế lực nhà họ Trần và không liên quan đến chuyện này hãy rời đi!”
Tên vệ sĩ đứng đầu run rẩy nói.
“Hả? A Nhật! Anh có ý gì?”
Cậu chủ Tây Môn vô cùng bất ngờ nói: “Ở Cảng Đảo bây giờ chỉ có nhà Tây Môn là có quyền quyết định!”
“Hôm nay, ở đây có người sắp chết, hi vọng những người đã từng dựa vào thế lực nhà họ Trần và không liên quan đến chuyện này hãy rời đi!”
Dường như tên vệ sĩ này không nghe thấy lời của cậu chủ Tây Môn, chỉ lặp lại lời nói vừa nãy.