Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1917: Quay về




Oành!
Không lâu sau, nghe thấy hòn đảo như rúng động trong một phút.
Sau đó, trong mắt con chim hải âu này hiện ra một cảnh tượng kinh thiên động địa.
Hòn đảo đang nứt ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được, mở ra một khe rãnh khổng lồ.
Những con sóng xung quanh đảo giống như sóng thần đột nhiên ập tới, bắt đầu điên cuồng gào thét.
Không hiểu tại sao, trên bầu trời bỗng chốc dày đặc sấm sét.
Các tia chớp đan xen nhau.
Trong mắt con chim hải âu này như hiện lên vẻ kinh hãi tột độ, toàn thân nó run lẩy bẩy.
Sau đó nhảy khỏi cành cây, bắt đầu liều mạng bay về phía xa.
Chắc chắn nó đã thấy gì đó, cho nên mới chạy trốn trong sợ hãi như vậy.
Xoet xoẹt! Một tia sét điên cuồng đánh thẳng qua.
Sau đó nhìn thấy một tia sáng từ chính giữa hòn đảo bắn lên.
Nguồn gốc của tia sáng này là của một người thanh niên đang ngồi bó gối ở trung tâm hòn đảo.
Mặc dù người thanh niên này đang ngồi trên đảo. hoang.
Xung quanh là gió, sóng, và tiếng gào thét!
Nhưng cả người anh hoàn toàn không vướng một hạt bụi.
Làn da của anh rất trắng, trên người tràn đầy hơi thở thu hút người khác.
Tất nhiên, nếu lúc này có người thấy anh chắc chắn sẽ cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì trán của người này hình như hơi kì quái.
Nó không chỉ phát sáng mà còn thoắt ẩn thoắt hiện, giống như xuất hiện con mắt thứ ba, tia sáng mạnh mẽ này phát ra từ con mắt thứ ba.
Nó xuyên qua bầu trời, dường như quét sạch mọi thứ.
Không biết qua bao lâu, con mắt trên trán bắt đầu thu tia sáng lại, người thanh niên này cũng từ từ mở mắt ra.
“Không ngờ, thiên tư chuyển đầu tiên thức tỉnh lại tăng thêm cho mình nhiều sức mạnh như vậy, mắt thần 'Thương Huyền này quả thực là thần kỳ! Khiến người ta khó tin mài”
Mặc dù có thể thấy thường ngày thanh niên này là một người rất điềm tĩnh, nhưng lúc này trên mặt anh lại đầy vẻ sửng sốt.
Người thanh niên này không phải Trần Khiêm thì còn có thể là ail
Trần Khiêm đã ở đây năm ngày để tiêu hóa hết những sức mạnh này.
Trong năm ngày này, ngoài việc tu vi tăng lên đáng kể thì ba ngày trước, Trần Khiêm cũng phát hiện ra được dường như cơ thể mình có sự biến đổi rất thần kì.
Đó chính là trán bắt đầu hơi đau, rồi dần dần nhoi nhói, sau đó là đau như nứt ra.
Cuối cùng mình lại mọc thêm một con mắt.
Hơn nữa còn là con mắt có sức mạnh thần kì.
Con mắt này có rất nhiều chức năng, một trong số đó là lưu trữ thông tin. Anh đã thử rồi, sau khi Trần Khiêm dùng mắt thần quét qua, chỉ cần mình muốn thì thứ trước mắt sẽ được lưu trữ vô hạn. Còn có một chức năng nữa là chức năng cảnh báo.
Thứ hai, đó là chức năng nhìn xa, vừa rồi Trần Khiêm đã dùng mắt thần để nhìn đến chân trời.
Thứ ba, nó có một sức mạnh đặc biệt, Trần Khiêm gọi nó là lực Thương Huyền, lực Thương Huyền luôn đọc. vị được muôn dân, sức mạnh này có thể mang người chết trở về, biến thứ mục nát trở nên thần kì!
Thứ tư, đó là sức tấn công và năng lượng tấn công của nó vô cùng mạnh, cho dù là tấn công xa hay gần thì nó gần như toàn năng.
Dưới tiền đề của lực tấn công này, còn có thể hình thành nên một trận pháp kì lạ.
Trước mắt Trần Khiêm đã khai phá ra được nhiều như vậy.
Đặc biệt là thứ tư, rất khó tưởng tượng, nếu tu vi của mình không ngừng tăng lên, thì lực tấn công này là một sự tồn tại đáng sợ đến thế nào?
Hiện tại Trần Khiêm đã hoàn toàn tiêu hóa được sức mạnh của chuyển đầu tiên, cho dù bây giờ mình có gặp Cửu La Vương thì cũng có sức mạnh để chiến đấu một trận rồi.
Huống hồ mình còn có thêm mắt thần Thương. Huyền!
Trần Khiêm vô cùng phấn kích.
Lúc này, mắt thần Thương Huyền của mình bắt đầu lóe sáng liên tục.
“Hửm? Mắt thần này phát ra tín hiệu nguy hiểm!”
Trần Khiêm thầm nói.
Phút chốc anh đã liên tưởng ngay đến nhà họ Trần, lẽ nào nhóm chú Hai xảy ra chuyện?
Trần Khiêm không khỏi suy nghĩ.
Nhưng nghĩ đến việc đã năm ngày rồi mình chưa về, quả thực phải mau chóng quay về thôi, thế là anh thi triển phép thuật, giấu mắt thần đi, phút chốc bóng dáng Trần Khiêm biến mất...