Người đàn ông trung niên không dám tin vào mắt mình.
Nhưng ông ấy nhất định phải xác định lại, vội vã đuổi theo bóng lưng của người mặc áo đen đã biến mất.
Ầm ầm ầm!
Chớp mắt, ánh sáng trong hang động không ngừng lóe lên.
Đây là ánh sáng màu vàng kim từ trên người Trần Khiêm.
“Đây mới thật sự là thức tỉnh Thiên Đạo!”
Cảm nhận được sức sống của mỗi một tế bào trong cơ thể mình tràn ra như lũ vỡ đập, Trần Khiêm thấy cực kỳ khoan khoái.
Sức mạnh cuồn cuộn như muốn trút ra ngoài.
Bây giờ, chuyện khiến Trần Khiêm đản đo không phải là làm thế nào để sử dụng sức mạnh khổng lồ này mà là làm thế nào để kiềm nén được nó.
Anh cảm giác như mình đã bất khả chiến bại rồi, trở tay thôi là có thể phá được núi.
Mạnh quát
Bây giờ mình mới được xem là thức tỉnh chuyển đầu tiên đúng nghĩa sao?
Trần Khiêm hít vào một hơi. May mà có ngự khí của Thiên Huyền Công, nếu không mình thực sự không biết làm thế nào để kiểm soát được sức mạnh to lớn này.
Đương nhiên Trần Khiêm cũng thấy sau khi thức tỉnh, bảy vết đốm trên cơ thể mình đã lập tức biến mất.
Quầng sáng màu xanh đã hoàn toàn bao phủ mình lại.
Đây là dấu hiệu của sự quay về! Trần Khiêm nghĩ.
Hiện tại mình đã hoàn toàn thức tỉnh, hoàn toàn có được bản lĩnh của chuyển đầu tiên.
Sức mạnh tăng lên cũng khiến cho Trần Khiêm có dũng khí để gặp người áo đen kia.
Tranh thủ thời gian!
Cảm thấy người áo đen đã chạy trốn, lúc này Trần Khiêm không dám chậm trễ nữa, bay thẳng lên, hóa thành một tia sáng, đuổi theo dấu vết người người áo đen.
“Ôi đệch, thần tiên!”
Đội công trình bị dọa đến nỗi há hốc mồm.
Mới chớp mắt.
Trần Khiêm đuổi theo cả chặng đường.
Thấy người áo đen ở phía không xa, đang giao đấu với chú Hai của mình.
Rõ ràng người áo đen muốn rút lui nhưng chú Hai sống chết ngăn lại.
Song chú Hai hoàn toàn không phải đối thủ của người áo đen.
Hai người đang chiến đấu ác liệt, nhưng đồng thời cũng phát hiện ra sự thay đổi trên trời ở phía xa.
Người áo đen giật mình.
Vội vàng rút lui.
Trần Khiêm dứt khoác ra tay. Oành!
Một làn sóng dữ dội cuộn lên, người áo đen không cách nào ngăn lại được.
“Hôm nay, tôi muốn thấy được bộ mặt thật sự của ông!"
Trong lòng Trần Khiêm lạnh lùng nói.
Nhân lúc người áo đen đang ngã về sau.
Trần Khiêm đưa tay kéo khăn che mặt của người áo đen.
Còn ông ta hoàn toàn không thể nào ngăn được sức mạnh của Trần Khiêm.
Hai mắt ông ta lập tức nhuốm đầy vẻ kinh hãi. Trần Khiêm cũng nhìn thấy mắt của ông ta. Lúc này chỉ cảm thấy có hơi quen thuộc.
Lúc sắp kéo khăn xuống.
Xet xẹt xetl
Một tia điện màu xanh đột nhiên quanh quẩn xung quanh cơ thể anh.
Chết tiệt! Phải đi rồi!
Trần Khiêm vội nói.
Vào khoảnh khắc rời đi, sức mạnh khổng lồ của đá vận mệnh cũng khiến cho Trần Khiêm không thể nào tiến thêm một bước nữa.
Oành!
Một tia chớp xẹt qua.
Cả người Trần Khiêm biến thành quầng sáng màu xanh rồi biến mất.
Anh lại quay về cảm giác ban đầu, chỉ có ý thức mơ hồ, không thể nào làm chủ được mình.
Nhưng, Trần Khiêm nhìn thấy rất rõ, ánh mắt của người áo đen kia, hơn nữa cũng thấy rất rõ nửa khuôn mặt của ông ta.
Quả thực, ông ta vô cùng quen thuộc.
Hơn nữa còn là người ở bên cạnh mình.
Nhưng Trần Khiêm không cách nào tưởng tượng được ông ta sẽ là ai!