Hai người nhìn thấy lãnh đạo cấp cao của trường đang xếp thành hàng dưới sân khấu.
Giống như học sinh đang bị dạy dỗ vậy.
Mà có một người đàn ông trung niên đầu trọc đang quỳ gối bên cạnh một thanh niên, nước mắt nước mũi lem nhem.
“Ba nuôi?” Từ Mỹ Mỹ trợn mắt, không thể tin nổi.
Mà thanh niên kia, quần áo hoa lệ, chẳng phải là thằng nghèo hôm qua mới theo đuổi Tô Mộc Vũ hay sao?
Mình đang nằm mơ hả?
Tính ra, ba nuôi của cô ta cũng xui xẻo đến cực đỉnh, lúc ông ta gọi điện thoại sắp xếp chuyện này, đúng lúc bị 'Trần Khiêm có thính lực hơn người nghe được.
Cho nên không có cho nên nữa, Trân Khiêm muốn chỉnh họ, chỉ là chuyện cỏn con.
“Bạn Mộc Vũ, chúng tôi xin lỗi em vì chuyện ban nãy, em có thể kéo được một nhà tài trợ mạnh mẽ cho. trường, nhà trường thật sự không biết phải cảm ơn em thế nào. Hơn nữa bạn Mộc Vũ, cậu Trần nói có chuyện muốn nói với eml”
Một người đàn ông trung niên đứng ra nói.
“Cậu Trần?”
Tô Mộc Vũ lại nhìn về phía Trần Khiêm, lại là bạn nam kỳ lạ này, mới vài ngày không gặp mà cậu ấy lại thay đổi đến vậy!
Nhưng đúng là cô rất tò mò về chuyện này, hơn nữa còn có cảm giác đặc biệt với bạn ấy nên Tô Mộc Vũ gật đầu đồng ý, ra ngoài theo Trần Khiêm.
“Cậu tìm tớ có gì không? Cậu là cậu Trần của Tập đoàn thương mại Kim Lăng, rất nhiều bạn nữ thích cậu, tôi chẳng có gì tốt, không đáng để cậu Trần giúp tôi đúng không?”
Tô Mộc Vũ đi thẳng vào vấn đề.
“Thật ra tớ muốn nhờ cậu chuyện này!”
Trần Khiêm nhìn cô nói.
“Cậu Trần, cậu muốn nhờ chuyện gì?”
Tô Mộc Vũ hỏi.
“Tớ muốn hôn trán cậu một cái!”
Trần Khiêm nói.
Bảy ngày sẽ trôi qua rất nhanh, anh không có thời gian làm bất cứ chuyện gì. Những gì anh có thể làm, ngoài việc để gia tộc của Tô Mộc Vũ sống vô âu vô lo thì chẳng còn gì khác.
Thậm chí còn không có cơ hội theo đuổi lại Tô Mộc Vũ.
Cho nên lần này, Trần Khiêm muốn hôn trán Tô Mộc. Vũ lần cuối, một cái hôn tưởng nhớ, một cái hôn tạm biệt.
Sau khi mình thức tỉnh Thiên Đạo, anh sẽ không về lại nơi này, càng không biết bao lâu nữa anh mới tìm được Tô Mộc Vũ.
Anh không muốn bở lỡ cơ hội ngắn ngủi này.
“Cậu nói gì?”
Tô Mộc Vũ hoảng sợ, bất giác lùi về sau một bước.
Thấy Trần Khiêm duỗi ngón tay ra, Tô Mộc Vũ chợt phát hiện cơ thể của mình không thể động đậy.
Cô hơi hoảng sợ nhìn Trần Khiêm.
“Mộc Vũ, có vài chuyện cậu sẽ không hiểu, cậu của bây giờ không hề biết tớ yêu cậu đến nhường nào! Tớ đã †ìm cậu rất lâu nhưng cậu lại mất tích rất bí ẩn, có tìm thế nào cũng không thấy!”
Trần Khiêm đến bên cạnh Tô Mộc Vũ, khế nắm tay cô thì thầm.
Nhìn ánh mắt si tình của Trần Khiêm khiến sự giấy giua trong mắt Tô Mộc Vũ đã giảm đi rất nhiều.
“Lần này tớ đến tìm cậu là để chính thức tạm biệt, tớ phải theo dõi biệt thự Vân Đỉnh...”
Trần Khiêm khẽ nói.
Sau đó, anh ôm Tô Mộc Vũ thật nhẹ, sau đó hôn lên trán cô một cái.
Cơ thể Tô Mộc Vũ run nhè nhẹ, hình như trái tim cô cũng kết nối với Trần Khiêm.
Thoáng chốc cô thấy rối bời. Cô cảm thấy hình như mình biết chàng trai này. Cảm giác này đã xuất hiện ngay từ lần đầu gặp mặt.
Hơn nữa hình như quan hệ giữa mình và chàng trai này không hề bình thường.
Bởi vì mỗi khi mình nhìn cậu ấy sẽ cảm thấy căng thẳng.
Đặc biệt nụ hôn nhẹ nhàng vừa nãy cậu ấy đặt lên trán mình, càng khiến mình thấy kì lạ hơn.
Bởi vì mình vừa kích động vừa đau lòng.
Tô Mộc Vũ chưa bao giờ trải nghiệm sự đau đớn tận †âm can này, cũng chính cảm giác đau đớn đó đã làm Tô Mộc Vũ chảy nước mắt, cơ thể như tan thành từng mảnh nhỏ.
Hình như cô đã nhớ người này rất lâu, hai người đã xa nhau rất lâu.
Cô nhớ anh, ngày nào cũng nhớ anh, ngày nào cũng làm mình đau khổ.
Trời ơi, cuối cùng mình sao thế?
Tô Mộc Vũ hoảng sợ nghĩ, hình như trong khoảnh khắc này, mình không phải là mình.