Trần Khiêm nhìn cô ta, bộ dạng trông cũng được, đương nhiên đây không phải chuyện quan trọng, quan trọng là hình như mình không biết cô ta.
“Tôi là ai?”
Trần Khiêm lạnh lùng hỏi.
“Tôi nhớ lại đã, tôi nhớ lại đã, à đúng rồi, cậu là sinh viên tốt nghiệp Đại học Kim Lăng đúng không? Cậu có biết Dương Huy không?”
Cô gái hỏi.
“Ừ! Đó là bạn cùng phòng của tôi nhưng hình như chúng ta không quen nhau!”
Trần Khiêm nói.
“Ha ha ha, thế thì đúng rồi, là cậu, thảo nào tôi thấy cậu quen quen!”
Cô gái gật đầu cười nói. “Vi Vi, đây là ai vậy? Lúc này vài cô gái bên cạnh cũng tò mò sáp lại.
Đồng thời cầm túi xách khoanh tay nhìn Trần Khiêm chằm chằm.
Mặc dù thằng nhóc này khá đẹp trai nhưng không hề có khí chất gì cả, kém cỏi!
Các cô thầm nghĩ.
“Cậu ta à, là bạn cùng phòng của bạn cùng quê với †ớ cho nên tớ cũng có ấn tượng. Bởi vì cậu ta thường hay. quét rác ở trường chúng tớ, còn chạy vặt cho người ta nữa, tóm lại chuyện gì cũng làm! Rất nghèo!”
Lý Vi Vi giới thiệu.
“Thật ra cũng bình thường, trường nào cũng sẽ có những người thế này. Nếu các cậu phát hiện, từ năm tiểu học đến đại học, dường như mỗi giai đoạn đều sẽ xuất hiện những người thế này hơn nữa trường nào cũng có tình huống này! Oai phong cũng có oai phong kiểu này kiểu nọ, nghèo hèn cũng có nghèo hèn này nghèo hèn nọi”
Lúc này, một chàng trai đẹp trai mặc đồ thể thao hàng hiệu đứng bên cạnh Lý Vi Vi nói.
“Ha ha ha! Dương Minh, cậu độc miệng thật đó, tại sao những thứ thốt ra từ miệng cậu lại giàu tính triết lý như vậy? Ha ha, buồn cười muốn chết, thảo nào Vi Vi lại thích cậu!”
Vài chàng trai cô gái còn lại ôm bụng cười to.
“Nhưng mà bây giờ cậu đang làm gì vậy? Tôi nghe nói bây giờ Dương Huy đang sống khá tốt, có công ty niêm yết, hai người còn liên lạc với nhau không? Trông có vẻ như cậu ta chẳng hề quan tâm đến cậu!”
Lý Vi Vi tò mì hỏi.
Tính ra thì trùng hợp quá, thật ra mình đang muốn hỏi cách liên lạc với Dương Huy.
Cô ta và Dương Huy là bạn cấp ba. Tất nhiên cũng là cùng quê.
Lúc còn học cấp ba, Dương Huy rất nổi tiếng trong trường, Lý Vi Vi rất thích Dương Huy.
Nhưng sau khi lên đại học, nói thế nào nhỉ, giống như một con vịt xấu xí trở thành thiên nga trắng tuyết, trình độ, phong cách đã khác thời cấp ba rất nhiều.
Những người đã từng oai phong ở trường cấp ba, kết quả lên đại học lại dân mờ nhạt bị lãng quên, giống như những người thô tục, khi bước vào xã hội rồi sẽ khác, hoàn toàn trở thành người bình thường.
Cho nên mỗi giai đoạn đều kèm theo sự thay đổi tâm tính của Lý Vĩ Vi.
Cô ta từ thích Dương Huy đến làm lơ Dương Huy, khinh thường Dương Huy. Trong khoảng thời gian sau đại học, thậm chí cô ta còn lười nói chuyện với anh ấy, xóa phương thức liên lạc.
Cho rằng khi Dương Huy bước chân vào xã hội cũng sẽ là dân đi làm công.
Nhưng không ngờ, cô ta nghe được tin Dương Huy trở thành chủ tịch công ty niêm yết.
Cho nên cô ta luôn hối hận đã xóa phương thức liên lạc, luôn muốn đi nghe ngóng. kết quả không ngờ, không biết có phải ông trời cố Tình sắp xếp hay không mà lại làm mình tình cờ gặp phải bạn cùng phòng đại học của Dương Huy. Truyện Cổ Đại
Món quà cho mình đây rồi.
Mặc dù mình đã từng ly hôn một lần, bây giờ đã có bạn trai mới nhưng nói không chừng liên lạc với Dương.
Huy sẽ bén ra vài tia lửa đấy! Ha ha.
Con gái mà, đặc biệt là con gái xinh đẹp như mình luôn sẽ tìm những anh trai mưa dự phòng!
Lý Vi Vi thầm nghĩ. “Lâu rồi chúng tôi không liên lạc, tất nhiên tôi có nick wechat của cậu ấy nhưng đã lâu rồi không dùng điện thoại!”
'Trần Khiêm cũng nhận ra Lý Vi Vi đang muốn làm gì nên nói.
“Mẹ nó, cậu mới từ rừng rậm nguyên thủy ra à? Sao lại không có điện thoại? Đang lừa ai thế?”
Lý Vi Vi trợn mắt.
“Tôi thật sự không có, hơn nữa cho dù có tôi nghĩ rằng, có lẽ cậu ấy cũng đổi nick wechat rồi.”
Hình như Trần Khiêm nhớ mình có bảo Lý Chấn Quốc sắp xếp cho anh em của mình, hình như là cho. Dương Huy một công ty.
Giá trị trường vài tỷ, không phải là thứ gì quý giá lắm.
Của ít lòng nhiều!
Nhưng câu nói này lại làm ánh mắt nhìn Trần Khiêm của Lý Vi Vi thay đổi, bởi vì Trần Khiêm không có giá trị lợi dụng.
“Hừ, ngu ngốc, tôi nên nhận ra cậu sống thế này, sao
A Huy lại quan tâm đến cậu được chứ, rác rưởi! Làm lãng phí sức lực của bài
Lý Vi Vi mắng thẳng mặt.