Lúc chạng vạng, Kim Lăng.
Trần Khiêm đã đến nơi, đến tòa trụ sở chính. Chuyện này, phó tổng giám đốc kinh tế khu vực có hai người, một là Chấn Quốc, người còn lại là phó tổng giám đốc Chung tên Chung Vô Viêm.
Hai người này trung thành và tận tâm với nhà họ Trần chúng ta.
Đặc biệt là Chấn Quốc! Cự kỳ hiểu mình.
Căn cứ theo những gì chú Hai nói, nói không chừng có lẽ họ thật sự có chuyện gì đó, mình phải điều tra thật rõ mới được.
“Xin lỗi anh, đêm nay ông Chung và ông Lý không có ở đây, sáng mai mới quay lại! Hơn nữa, cho dù quay lại thì hai người này không phải muốn gặp là gặp!”
Nhân viên lễ tân khách sáo với Trần Khiêm.
Mặc dù ngoài mặt khách sáo nhưng làm thế nào cũng không thể che giấu sự khinh thường sâu trong nội tâm.
'Thầm nghĩ anh là ai vậy, hai người này là người mà anh muốn gặp là gặp hả?
“Cứ nói Trần Khiêm đến rồi, gọi điện thoại cho họ!”
Trần Khiêm lạnh nhạt nói.
Không dài dòng với các cô.
“Anh nói cái gì? Anh là cậu Trần - Trân Khiêm?”
Nhân viên lễ tân kinh ngạc nhìn Trần Khiêm, lập tức. đứng thẳng người.
“Bây giờ gọi điện thoại được chưa?” Trần Khiêm lạnh lùng hỏi.
“Dạ dạ dạ, cậu Trần, tôi gọi ngay, gọi cái đầu anh đấy!"
Mà nhân viên lễ tân nói mãi nói mãi bỗng dưng nhìn Trân Khiêm mỉa mai.
'Trần Khiêm nhíu mày nhìn cô ta.
“Anh nhìn gì mà nhìn, thằng ngu ngốc, không tự xem lại cách ăn mặc của mình, dám giả mạo cậu Trần, anh biết bây giờ Kim Lăng này có bao nhiêu cậu Trần không? Không tự xem thử đây là đâu à? Dám đến đây tác oai tác. oái!"
Nhân viên lạnh lùng quát to.
“Bảo vệ đâu, đuổi người này ra ngoài cho tôi, đến đây quấy rối
Nhân viên ném cây bút nước trong tay, nói.
Ngay lập tức, có vài bảo vệ bao vây lấy Trần Khiêm.
Chuẩn bị ra tay.
Trần Khiêm nhìn bọn họ. 'Thầm thở dài.
Haiz, thôi đi, dù sao Chấn Quốc và Chung Vô Viêm cũng không ở đây, dứt khoát mai lại đến.
Trần Khiêm ấy mà, bây giờ không phải không biết nổi nóng mà hoàn toàn ngược lại, nếu có người dám đắc tội anh, chắc chắn không có kết cục gì tốt đẹp.
Nhưng bây giờ, thứ nhất nhóm người này là nhân viên của mình, thứ hai mình trừng phạt họ thì cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn lao.
Nếu anh muốn lộ thân phận thì rất dễ, ra oai chứng minh thân phận của mình là được nhưng anh chẳng hề muốn.
Huống chỉ bây giờ Trân Khiêm đang rối rắm, không muốn so đo với bọn họ.
Cứ vậy đi!
“Được, nếu sáng mai hai người họ về thì mai tôi lại đến gặp!”
Trần Khiêm lắc đầu cười gượng.
Sau đó đút tay vào túi tiền rời đi.
“Mẹ nó, thằng ranh này là ai vậy? Ăn mặc quê mùa như vậy mà ăn to nói lớn quá nhỉ!”
Vài tên bảo vệ nhìn nhau cười khinh thường.
“Chắc là mới chạy ra từ bệnh viện tâm thần, nhìn ngu ngốc thật. Nếu ngày mai anh ta dám đến đây, mọi người phải trợn mắt lên canh chừng, đừng để phó tổng giám đốc Lý và phó tổng giám đốc Chung gặp phải thứ này. Chi bằng bây giờ chúng ta ra tay trước đi, hơn nữa ngày mai là đại hội công ty, không được xảy ra sơ sót gì!”
Cô nhân viên lễ tân có lòng nhắc nhở mấy bảo vệ.
“Yên tâm đi, nếu ngày mai cậu ta dám đến đây sẽ làm thằng nhóc này đẹp mặt!”
Mấy bảo vệ thê.
'Trần Khiêm nói xong bước ra.
Lúc đang chuẩn bị đến sơn trang suối nước nóng. Thì đụng phải vài chàng trai cô gái trẻ tuổi.
“Hải! Thằng nhóc này!”
Đối diện, một cô gái ăn mặc lộng lẫy trang điểm lòe loẹt dừng lại chỉ Trần Khiêm, bảo Trần Khiêm đứng lại.
“Chẳng lẽ cậu là người đó?”
Cô gái gãi đầu, nghĩ đến.