Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1887: Âm thầm quan sát một người luôn quan sát cháu




“Nhìn thấy rất nhiều thi thể dưới đất, phần lớn là vệ sĩ nhà họ Trần, hơn nữa tôi còn nghe hình như phía sau có tiếng kêu thảm thiết, lúc đó tôi cực kỳ hoảng loạn, đi lung tung muốn tìm chỗ trốn, không ngờ lọt vào giếng nước...
Ông ta thở hổn hển.
“Tiếng kêu thảm thiết? Hơn nữa dưới đất còn có rất nhiều thi thể?”
Trần Bình An hỏi.
“Đúng vậy, cũng không nhiều lắm, khoảng bảy tám cái, nhưng phía sau có tiếng kêu thảm thiết!”
Lý Văn chưa thể hoàn hồn. “Sau đó ông lọt xuống giếng, đợi tới giờ à?” Trần Khiêm và Trần Bình An nhìn nhau.
Ban nãy Trần Khiêm đã dùng mắt thần điều tra linh hồn người này, phát hiện ông ta đang nói thật.
Nên Trần Khiêm mới tin ông ta.
“Đúng vậy cậu Trần, tôi rớt xuống giếng không bao lâu thì nghe có người chạy rất nhanh về phía tôi, lúc đó tôi cứ ngỡ tôi sắp chết rồi, vội vã chìm xuống giếng mới may mắn thoát nạn!”
Lý Văn nói.
“Là ai?”
Trần Khiêm hít một hơi thật sâu, bây giờ khí huyết anh cuộn trào, đằng đằng sát khí.
“Sau đó tôi từ từ ló đầu ra khỏi giếng nước, nghe tiếng kéo thi thể, chỉ thế thôi tôi đã không dám thò đầu ra nữa! Đến tận bây giờ, nghe được giọng của cậu Trần!”
Lý Văn khóc nói.
“Gậu Trần, tại sao lại như vậy, nhà họ Trân mạnh mẽ như vậy, ai lại dám ra tay với nhà họ Trần?” Lý Văn rất đau khổ.
“Ban nãy ông nói, có người biết hình như nhà họ Trần xảy ra chuyện, ai nói cho ông nghe?”
Trần Bình An lạnh lùng hỏi.
“Là một vài giám đốc khu vực của khu kinh tế Hoa Hạ, bọn họ biết trước!”
“Ông lại nói ông có chuyện quan trọng muốn báo cáo với nhà họ Trần, chuyện quan trọng gì?”
“Tôi phát hiện có mấy giám đốc khu vực lớn dám trộm dời tài sản nhà họ Trần, tôi muốn báo cáo nhưng không tìm được người, không ngờ nhà họ Trần đã xảy ra chuyện thật!”
Ông ta quỳ dưới đất khóc to. “Xem ra hình như đám người kia biết chuyện gì đó!” Trần Bình An nói.
Trần Khiêm gật đầu: “Bây giờ cháu sẽ bắt bọn họ đến thẩm vấn.”
“Đừng, trước khi điều tra cụ thể chuyện này thì đừng bứt dây động rừng, bọn họ trộm dời tài sản, chú nghĩ chắc chắn có vấn đề gì đó. Giám đốc khu vực nhà họ Trần, từ trước đến nay đều là con kế nghiệp cha, đời đời trung thành với nhà họ Trần, bọn họ sẽ không phản bội, cũng sẽ không phản bội khi nhà họ Trần gặp gian nan, trước khi tìm ra manh mối, Tiểu Khiêm đừng xúc động!”
Trần Bình An trầm tư nói.
Mà khi Trần Khiêm gật đầu, anh cũng tò mò nhìn ông chú.
“Chú, cháu phát hiện, hình như chú rất hiểu nhà họ Trân chúng cháu?”
Thật sự rất tò mò, với Trần Khiêm mà nói, cảm giác †ò mò này đã không còn là lần một lần hai.
“Chú, có phải chú đã biết cháu từ rất lâu rồi không? Có lẽ là quen từ nhỏ?”
Trần Khiêm hỏi.
Trần Bình An lắc đầu cười: “Tiểu Khiêm, cháu nói đúng một nửa, đúng là chú đã biết cháu từ lâu nhưng không phải từ khi cháu còn nhỏ, lúc chú biết cháu, cháu đã lớn rồi, hơn nữa còn học đại học! Tất nhiên, chú đã chứng kiến cuộc sống đại học của cháu.”
Trần Bình An cũng không giấu diếm.
Điều đó làm Trân Khiêm cực kỳ kinh hãi.
“Tại sao vậy chú? Chú luôn âm thầm quan sát cháu?”
Trần Khiêm nghỉ ngờ. “Không, nói đúng hơn, không phải chú đang quan sát cháu!”
Dường như Trần Bình An nhớ đến gì đó, nói câu này xong, sắc mặt dần nghiêm túc.
“Chú, chú hiểu cháu như lòng bàn tay, tại sao chú nói không phải đang quan sát cháu?” Trần Khiêm không hiểu nhìn ông chú.
*Ừ, đó là vì chú đang âm thầm quan sát một người luôn quan sát cháu!”