Khung hình này xuất hiện không bao lâu cũng dần dần biến mất.
Mà lúc này, đá vận mệnh đã thu lại ánh sánh quanh nó, chậm rãi đáp xuống bàn tay của Trần Khiêm.
"Chị Tử Yên, qua những hình ảnh vừa rồi, rốt cuộc đá vận mệnh muốn nói gì đây? Chẳng lế hẹn ước Thánh Thủy thật sự đã xảy ra một vụ thảm sát?”
Trần Khiêm lo lắng hỏi.
"Ừm, tôi cũng nghĩ vậy, hiển nhiên đường đến hẹn ước Thánh Thủy của những người đó đều không được thuận lợi, mà sau đó là hình ảnh của ngôi mộ Lăng Tiêu và dòng họ của cậu, vậy hẳn là đá vận mệnh đang báo trước hai nơi này cũng không yên bình, khả năng rất lớn là đã xảy ra chuyện rồi!"
La Tử Yên nói.
"Sao chứ?”
Trần Khiêm hoảng hốt.
"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi xem saol"
Trần Khiêm vội vàng nói. "Được, đá vận mệnh đã tới tay, Tiểu Khiêm cậu phải giữ gìn nó cẩn thận, nó có tác dụng vô cùng quan trọng đối với việc cậu khôi phục lại Đạo Cơ. Có thể nhanh chóng sở hữu khả năng tự vệ khi đứng trước kẻ địch mạnh hay không đều phải dựa vào nó!"
La Tử Yên quan tâm nói.
"Tôi hiểu mà chị Tử Yên, việc cấp bách hiện giờ vẫn là đi xem mộ của anh Lăng Tiêu và nhà họ Trần chúng tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi còn muốn đi tới hẹn ước. Thánh Thủy tìm ông nội của mình nữa. Vừa rồi tôi căng mắt hết mức cũng không tìm thấy thi thể của ông nội trong đó!"
Trần Khiêm cau mày nói.
"Được thôi!"
La Tử Yên gật đầu.
Mọi người không tiếp tục ở lại đây lâu thêm, hơn nữa Trần Khiêm cũng chưa kịp kiểm tra lần lượt số thần khí nằm bên trong, anh tính dùng trận pháp che chỗ thần tích này lại, sau này tính tiếp.
Mấy người bước ra khỏi khu mộ.
Lúc này, trời đã ngả về đêm.
Đến lúc ra tới cửa hang rồi Trần Khiêm mới nhớ ra một việc.
"À phải rồi Mộc Mộc, Kiển Nám, Nhược Hi, hình như phía ngoài cửa động bị mấy người nhà họ Hứa thả một loại kịch độc vô cùng mạnh, lúc nấy mọi người ở bên trong bọn họ cũng đã thả số độc này rồi nhưng bị tôi dùng trận pháp chặn lại.
Bây giờ sắp đi ra ngoài, e rằng mọi người không chịu nổi loại kịch độc này!"
Trần Khiêm cẩn thận nói.
Sau đó anh nhẹ ấn một cái xuống bả vai mấy người này.
Phong bế huyệt đạo của mấy cô gái. Sau đó mới dẫn mọi người ra ngoài.
Đợi đến lúc ra ngoài, đúng như dự đoán, người nhà họ Hứa đã chặn ngoài cửa động từ trước.
Hơn trăm người lăm lăm vũ khí trên tay.
Nhìn thấy Trần Khiêm còn sống đi ra, Hứa Văn Đông hoảng loạn biến sắc.
"Sao... sao các người vẫn còn sống?" Hứa Văn Đông không khỏi lui về phía sau một bước.
Bên cạnh ông ta còn có một thanh niên mặc áo đen với vẻ mặt lo lắng.
Hiển nhiên thấy nhóm Trần Khiêm đi ra ngoài hẳn ta cũng vô cùng bất ngờ.
Mí mắt hắn ta giật giật.
"Được, được lắm, trúng độc của Thiên Sơn Thất Quái của bọn tôi mà các người vẫn còn mạng mà ra đến đây, xem ra tổng giám đốc Hứa nói không ngoa thật, mấy người cũng có bản lĩnh đấy! Như vậy, chúc mừng mấy người đã có tư cách chết ở trong tay của tôi!"
Thanh niên áo đen hơi hơi nheo mắt.
"Anh tưởng có thể giết chúng tôi à?"
Chị Tử Yên bất đắc dĩ lắc đầu.
"Chị Tử Yên không cần nói lời vô ích với những kẻ này, tôi đã quen rồi, quen những kẻ tự tin thái quá và tự ảo tưởng sức mạnh!"
Trần Khiêm cười nhạo: "Tôi chưa từng nghe đến tên của Thiên Sơn Thất Quái, sáu người anh chị của anh đúng là kẻ ngu dại, họ đều chết trên tay của tôi hết rồi, nể tình tu vi của anh có được không dễ gì, việc bất nghĩa như này cũng nên làm ít càng tốt, không lại theo con đường mòn của họ, tự dưng không công dâng tính mạng lên cho thần chết. Quay đầu là bờ, trở về Thiên Sơn mà chăm chú tu luyện đi thôi, anh vẫn còn trẻ!"
Trần Khiêm khổ tâm khuyên bảo. "Ha ha ha hai"
"Thằng nhóc này mày điên rồi à, mở to hai con mắt của mày xem cho kĩ vào rốt cuộc kết cục của ai mới thảm thiết đây!"
. Hứa Soái cười gần.
Bên phe nhà họ Hứa lúc này đồng loạt mở chốt súng, lạnh lùng nhắm ngay Trần Khiêm.
Người thanh niên áo đen lúc này khẽ giơ tay, mắt hắn ta vẫn híp lại thành một đường chỉ, hệt như mắt của hắn ta không mở ra được vậy.
"Nói vậy thì mày đã thừa nhận là mình giết sáu người anh chị của tao?"
Người thanh niên áo đen tên Ẩn Quân nói.
"Đúng vậy, tôi nghĩ việc đó có thể nói rõ rằng tôi có thể giết được anh trong nháy mắt, anh cũng không cần phải lấy trứng chọi đá, tôi còn có vệc phải làm, không muốn ra tay giết người, các người đi đi!"
Bây giờ đầu óc Trần Khiêm rối bời, nào có tâm trạng điếm xỉa tới hội bọn họ.