“Dượng biết Triệu Xứ sẽ không đến đây nhưng mà Tiêu Nham, dượng có thể lên đó được không, ít nhất là kính một ly rượu, thể hiện thành ý của chúng tai”
Nét mặt Triệu Cương đau khổ.
Ông ta biết như vậy thì sẽ không lịch sự.
Nhưng thật sự không còn cách nào khác, nếu ông ta không thể móc nối được quan hệ này.
Đắc tội với ông trùm trong Kim Lăng, mình sẽ xong đời ngay.
Cho nên, Triệu Cương đang giãy dụa hấp hối.
“Đúng đó anh Tiêu Nham, nếu anh có thể giúp thì nhất định phải giúp gia đình em!”
Giờ đây, Triệu Nhất Phàm luôn lạnh lùng cũng không thể không cầu xin Tiêu Nham.
Tiêu Nham chỉ thở dài: “Cô, dượng, cháu hiểu tâm trạng của mọi người nhưng thật sự không được! Chỉ bằng chờ sau này có thời gian, cháu lại hỏi giúp mọi người.”
Nói thì nói vậy.
Nhưng nếu không thể xử lý chuyện hôm nay thì nào còn Sau này.
Triệu Cương cũng nhận ra.
Không phải Triệu Xứ bận không đến được mà là không muốn giúp đỡ.
Dù sao rắc rối lần này quá lớn, đây là nhà họ Từ đó.
Nhìn tia hy vọng cuối cùng tan biến.
Sắc mặt của mọi người đều trở nên ảm đạm.
“Tình yêu anh dành trọn nơi cuối chân trời rộng lớn. Non cao vời vợi có hoa nở dưới chân ta đi. Giai điệu thế nào mới là giai điệu uyển chuyển nhất. Tiếng ca thế nào mới là tiếng ca thoải mái nhất!”
Lúc này, nhạc chuông bài “Bản sắc dân tộc rực rỡ nhất” của điện thoại Trần Khiêm vang lên.
Trời! Không biết là thiết lập từ khi nào nữa! Sao lại thành thế này!
Mà ca khúc dùng để nhảy quảng trường này làm bầu không khí trong phòng riêng trở nên bối rối.
Khóe miệng Triệu Cương run rẩy.
Nhóm Triệu Nhất Phàm, Lâm Kiều thì nhìn Trần Khiêm với ánh mắt cực kỳ khinh thường.
“Mẹ ơi, người kiểu gì thế này, quê mùa quá đi!”
Lâm Kiều quát lên.
Bên kia, Trần Khiêm đã nhấc máy. Là số lạ.
“Alo?”
“Là cậu Trần đúng không ạ?”
Đầu bên kia là giọng nói của một người đàn ông trung niên.
Trần Khiêm vừa nghe là biết, chẳng phải đây là giọng của Hoàng Vĩ Dân à.
Cục trưởng cục quản lý kinh doanh - Hoàng Vĩ Dân!
“Là tôi!”
“Gọi điện thoại cho cậu, tôi có hơi mạo muội nhưng mà là thế này, cậu Trần. Hôm nay, chúng tôi và những người quản lý của các khu vực khác nhau chuẩn bị thảo luận về những khu vui chơi mà cậu đã đầu tư và vấn đề thành lập công ty.
Xin hỏi cậu một câu, cậu có thời gian không ạ, nếu cậu có thời gian, chúng tôi đều hy vọng cậu có thể đích thân đến đây!”
Hoàng Vĩ Dân cười nói.
“Ồ ồ, cót"
Trần Khiêm thầm nghĩ đã được kha khá rồi nên qua xem thử.
“Vậy thì tốt quá, cậu Trần, bây giờ chúng tôi đang ở Khách sạn Phượng Hoàng, cậu ở đâu, tôi để tài xế đến đón ngài?”
“À? Khách sạn Phượng Hoàng? Bây giờ tôi cũng đang ở Khách sạn Phượng Hoàng đây!”