Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1868: Cậu đừng có mà làm bậy




"Ha ha ha, đại ca, em chắc chắn thằng nhóc này là một thằng điên, điên đến không thể điên thêm được nữa rồi!" Một đám lâu la cười nghiêng ngả. Đừng nói những người khác, ngay cả Đỗ Nhất
Ngưng cũng dùng ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngu để nhìn Trần Khiêm.
Trong óc tên này chứa mỗi nước sao?
Nếu anh ta có chút thông minh thì nên quỳ xuống trước mặt Lôi Lão Hổ cầu xin tha thứ mới phải, thế nhưng cuối cùng lại nói lời ngông cuồng như vậy, à
không, phải là nói lời điên rồ chứ.
Vốn Đỗ Nhất Ngưng còn có chút thương hại bởi anh †a sắp mất mạng nơi đây.
Hiện tại đến xíu thương hại đó cũng trôi sạch rồi. Thằng ngu, chết là đáng!
Cô ta nghĩ thầm.
"Đại sư Lý Đạt, tôi cười cũng đủ rồi, chọn cậu ta khai đao vốn là chuyện nghiêm túc biết bao, không ngờ lại bị cậu ta làm ra một trò cười như vậy, quên đi, giết cậu ta để cô Đỗ có thể chứng kiến tận mắt!"
Lôi Lão Hổ cười cười lắc đầu.
Lý Đạt nhếch lên một nụ cười khinh khi, sau đó đi đến trước mặt Trần Khiêm.
Ông ta giữ chặt lấy bả vai của Trần Khiêm. Chuẩn bị ném Trần Khiêm vào thùng xăng đầy kia.
Thế nhưng ngay sau đó, ông ta lại chỉ còn sự ngạc nhiên.
Bởi ông ta phát hiện ra dù cho mình có cố sức ra sao thì người thanh niên trước mắt vẫn không mảy may dịch chuyển.
Ông ta cảm thấy thứ mình kéo không phải là cơ thể một người mà giống như cả ngọn núi đồ sộ.
Đứng trước mặt kẻ này, sức mạnh của ông ta lại mong manh yếu ớt đến vậy sao?
Là ảo giác sao?
Lý Đạt kinh hãi.
Ông ta là cao thủ trong cao thủ, Thiết Sa Chưởng cũng đã nhuần nhuyễn đến không thể nhuần nhuyễn hơn được nữa.
Một chưởng có thể đánh chết một con bò to khỏe.
Sao lại không giải quyết nổi một người thanh niên thế này?
"Ha ha..." Trần Khiêm nhìn ông ta cười nhạt.
Nụ cười này, còn cả biểu cảm ẩn sâu trong đôi mắt Trần Khiêm làm Lý Đạt lạnh toát sống lưng.
"Mày... mày cười gì?"
Lý Đạt hoảng hốt cố hỏi.
"Tôi đang cười mấy người đó, đúng là đáng thương, dựa vào mấy người cũng mơ tưởng có thể giết được tôi sao? Hơn nữa còn tiết lộ cho tôi tin tức quan trọng như vậy!"
Trần Khiêm lắc đầu.
Cơ thể của anh rung nhẹ một cái.
Roạt!
Lòng bàn tay của Lý Đạt lập tức rách toạc, cả người bị một luồng khí thật mạnh bật, bay ra sau.
Cơ thể đập mạnh xuống đất.
Quần áo của ông ta đều bị nổ rách tươm, cả người trông vô cùng thảm hại.
Gân xanh trên cả cánh tay thi nhau nhô lên, trong nháy mắt đã phình to gấp ba.
Tàn phế rồi!
Cánh tay của ông ta đã phế rồi! Lý Đạt khó tin nhìn lại người thanh niên đang đứng trước mắt mình này, lo sợ không ngừng, cậu ta... là người hay là ma quỷ vậy?
Mí mắt Lôi Lão Hổ không ngừng gật, liên tiếp lùi về sau mấy bước.
Hiển nhiên chuyện vừa rồi đã dọa ông ta phát khiếp.
Đỗ Nhất Ngưng càng hoảng hơn, cô ta lấy tay che kín miệng mình.
Vẫn nghĩ anh ta chỉ là một tên nghèo kiết vô dụng.
Nhưng thật không ngờ, anh ta lại mạnh đến vậy, giống như một vị thần vậy.
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Trần Khiêm đều đồng loạt thay đổi.
Bởi vì một luồng sát ý dày đặc đã bao trùm lên bọn họ.
"Cậu đừng có mà làm bậy!"
Lôi Lão Hổ điên cưồng gào thét nói: "Các anh em, lấy đồ chơi ra hết đi, đừng để cậu ta làm được gì nữa!"
Ông ta phát điên rồi.
Sạt sạt sạtI
Đám thuộc hạ vừa lôi được vũ khí ra đã thấy Trần Khiêm nhẹ vung tay một cái, tất cả vũ khí trượt khỏi tay họ mà bay vụt sang một bên.
Lần này, tất cả đều trợn mắt khó tin.