Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1866: Không phải thứ tầm thường




Cô ta vốn dĩ không phải là đối thủ của mấy người này.
Lập tức sợ đến mức lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi.
Lý Đạt vẫn luôn là chỗ dựa của nhà họ Đỗ của cô ta, vậy mà hôm nay lại lật mặt như vậy?
"Sao nào cô Đỗ? Đại sư Lý Đạt chính là cao thủ số một số hai, kết quả lúc ở nhà họ Đỗ các người lại giống như một tên hầu thấp kém vậy, nhưng đầu quân sang phe chúng tôi thì sẽ khác rồi, đại sư Lý Đạt sẽ trở thành khách quý của nhà họ Lôi chúng tôi!"
Lôi Lão Hổ cười gẵn nói. "Ông... các ông muốn thế nào?" Đỗ Nhất Ngưng khó khăn nuốt nước bọt nói.
"Ha ha ha, tôi biết người mà ba cô yêu thương nhất chính là đứa con gái một là cô đây, nếu để ông ta biết được cô rơi vào tay tôi rồi, tôi nghĩ, chắc hẳn ba cô sẽ đồng ý kí tên lên một vài yêu cầu của cậu Hứa đưa ra! Chỉ đơn giản vậy thôi!"
Lôi Lão Hổ nhún vai.
"Chúng ta còn chưa vào được nơi sâu nhất của di tích, hơn nữa cũng chưa xác định được trong đó có báu vật thật hay không mà nhà họ Lôi mấy người đã vội vã gạt nhà họ Đỗ chúng tôi ra ngoài như vậy, không cảm thấy đã quá nóng vội hay sao?"
Đỗ Nhất Ngưng nói.
"Ha ha ha, thật là, một con đàn bà ngốc đến khờ khạo, nếu chúng tôi không phát hiện được thứ gì, cô nghĩ sẽ làm chuyện phiêu lưu đến vậy sao? Dù sao cô cũng đã lọt vào tay tôi rồi, tôi cũng không ngại gì mà nói thật cho cô biết, nhà họ Hứa đã phát hiện ra trong đó có bảo. vật rồi!"
Lôi Lão Hổ nói.
"Tôi không tin, bên trong di tích bí ẩn như vậy, tôi không tin mới có mấy ngày nhà họ Hứa có thể tìm hiểu được bí mật trong đó." Đỗ Nhất Ngưng lắc đầu.
'Thế nhưng cô ta cũng nửa tin nửa ngờ, nếu như không phải có một mối lợi vô cùng lớn, e rằng nhà họ Hứa cũng sẽ không giật dây để Lôi Lão Hổ lật lọng, mà Lôi Lão Hổ lại càng không có điều kiện để lôi kéo Lý Đạt phản bội.
Nói cho cùng, trong số bốn dòng họ.
Hai nhà còn lại đều nâng đỡ nịnh bợ nhà họ Hứa, mà nhà họ Đỗ vẫn luôn không hòa hợp với bọn họ.
"Được rồi, tôi sẽ để cô tâm phục khẩu phục, cô Đỗ xem đây là thứ gì?"
Vừa nói Lôi Lão Hổ vừa cầm ra một chiếc hộp gỗ mang phong cách vô cùng cổ xưa.
Chiếc hộp này toàn thân đen kịt, ước chừng lớn cỡ nắm tay đứa trẻ con.
Ông ta cẩn thận cầm nó trong tay.
Tất nhiên cũng thu hút được sự chú ý của Trần Khiêm.
Trần Khiêm nhíu mày, trong lòng thầm thấy vô cùng hiếu kì.
Chiếc hộp gỗ này xem ra cũng không phải vật tầm thường, chất liệu làm hộp nhìn sao cũng thấy có một dòng linh khí phẳng phất xung quanh.
Trần Khiêm tập trung quan sát chiếc hộp.
Lúc này, Lôi Lão Hổ mở chiếc hộp đó ra.
Một chùm sáng rộng màu tím kì lạ lập tức chiếu vọt ra.
Chùm sáng màu tím ấy trong nháy mắt bao phủ hết cả người Lôi Lão Hổ.
Theo sau đó là một luồng linh khí khổng lồ tràn ra bên ngoài.
Mí mắt Trần Khiêm giật liên hồi.
"Thật đúng là không phải thứ tầm thường! Đây là linh khí"
'Trân Khiêm kinh hãi tột độ.
Anh chỉ nghĩ đám người kia vì tranh nhau bảo tàng trong mộ cổ mà lục đục với nhau, không ngờ bọn họ lại tìm được linh khí.
Lúc trước anh từng nghe Vân Tinh nhắc đến khi ở trong động rắn.
Phàm là nơi tìm thấy linh khí, nơi đó đều thuộc về thần tích của thời kì Văn minh tu chân thượng cổ.
Từ trong đó có thể lấy được một số truyền thừa thượng cổ, thậm chí còn gặp được một vài cơ may bất ngờ.
Chẳng lẽ chỗ di tích này cũng là một thần tích?
Nếu quả thật là như vậy, Trần Khiêm có thể đoán được tại sao chị Tử Yên lại dính líu đến những kẻ này.
Đừng nói đến mấy người ông chú, ngay cả Trần Khiêm mà phát hiện được thần tích như vậy cũng không thể bỏ qua.
Xem ra chuyến đi này của anh không phải là đi không công đâu.
"Đây... đây là cái gì?" Đỗ Nhất Ngưng lại vô cùng hoảng sợ. "Ha ha ha, đây là một loại đá thần kì, chỉ một viên như vậy cũng đã là báu vật vô giá. Cho nên cô Đỗ hiện đã rõ tình hình chưa?”
Lôi Lão Hổ cười to.
Lý Đạt đứng bên cạnh cũng cười nhạt lắc đầu.
Lồng ngực Đỗ Nhất Ngưng phập phồng tức giận, đám người kia thật là quá giỏi bày trò tính kế, ngay cả ba cũng bị bọn họ lừa gạt.
"Cô Đỗ, hiện tại cô lẻ loi chỉ có một thân một mình, tốt nhất đứng có mà phản kháng, nên buông tay chịu trói đi, cũng đỡ được mấy phần đau đớn!"
Lôi Lão Hổ nhắc nhở.