Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1864: Bất mãn




Trần Khiêm thấy hành động của họ không khỏi cười khổ lắc đầu.
Ngẫm lại cũng thực như chuyện cười, nếu như một năm trước mà anh gặp được nhiều vệ sĩ vây mình lại như vậy, dù cho ngày thường có bình tĩnh thế nào lúc ấy ắt cũng thấy căng thẳng.
Nhưng bây giờ không phải nói đùa đâu, Trần Khiêm chỉ nhẹ nhàng động một ngón tay thì mấy người này chết mà vẫn không biết mình chết ra sao.
Nhưng hiển nhiên khi một người có năng lực vượt qua người thường rất xa, khi đối mặt với uy hiếp thì cũng
không sao cả, vì anh không xem chuyện đó là to tát.
Hiện tại Thiết Thành và Bạch Tiểu Phi đã trở về Kim Lăng trị thương.
Chị Tử Yên lại không thấy đâu, Trần Khiêm cũng chỉ còn cách dò la manh mối từ chỗ những người này.
"Tất cả chờ một chút!"
Lúc này Đỗ Nhất Ngưng đột nhiên lên tiếng kêu dừng.
"Cô chủ, có chuyện gì sao?" Người đàn ông trung niên hỏi.
"A Đạt, ông có thấy người thanh niên này trông rất giống một người hay không?"
Đỗ Nhất Ngưng khoanh tay, cô ta nhìn chằm chằm Trần Khiêm rồi bỗng nói.
"Giống với một người? Giống ai?" Lý Đạt hỏi.
"Ông có thấy anh ta giống tên hầu A Quân đã chết của tôi không?"
Đỗ Nhất Ngưng đột nhiên hứng trí, cô ta đi quanh Trần Khiêm một lượt, đôi mắt vẫn gắn chặt vào Trần Khiêm.
Càng nhìn cô ta lại càng thấy giống.
"Cô chủ, đúng như cô nói, thực sự rất giống tên hầu A Quân của cô!"
Lý Đạt gật đầu phụ họa nói.
"Ha ha ha, tôi nói mà, sao tôi nhìn anh ta lại thấy quen như vậy, haizzz, năm đó tôi lỡ tay đánh chết A. Quân đến giờ vẫn thấy vô cùng áy náy và nuối tiếc. Hay là giữ anh ta lại để làm người hầu cho tôi, nhìn anh ta thế kia phỏng chừng cũng không có nghề ngống gì, thôi bố thí cho anh ta một công việc vậy!"
Đỗ Nhất Ngưng nói.
Ha ha, tu luyện suốt ba ngày trong núi sâu rừng rậm đúng là quần áo trên người Trần Khiêm trông rất nhếch nhác rồi.
'Thế nhưng nghe xong lời của Đỗ Nhất Ngưng Trần Khiêm vẫn chỉ biết cười gượng một tiếng.
Hình như, giờ đã không còn ai dám nói với anh như vậy rồi.
Từ sau khi bản thân trở thành cậu Trần.
"Cô này, tôi chỉ muốn tìm được những người bạn đã bị cô đưa đi thôi, nếu cô biết bọn họ ở đâu thì phiền cô đưa tôi đi gặp họi”
Trần Khiêm khẽ cười nói.
"To gan, cô chủ cho cậu làm tên hầu là coi trọng cậu lắm rồi, cậu còn dám bất mãn?”
Ánh mắt Lý Đạt trở nên lạnh lếo.
"A Đạt, lui lại, anh nói muốn đi tìm bạn của mình đúng không? Đi thôi, tôi đồng ý với anh, nhưng anh phải đi theo tôi đã, chờ tôi xử lí xong việc của mình sẽ đưa anh đi tìm!"
Đôi mắt Đỗ Nhất Ngưng chuyển động như toan tính điều gì, sau đó quay qua nháy mắt với Lý Đạt.
Chút kĩ xảo ba xu ấy sao có thể thoát được ánh mắt của Trần Khiêm.
Thành thật mà nói, trong lòng Đỗ Nhất Ngưng nghĩ gì Trần Khiêm biết rõ mười mươi, chỉ là trên người cô ta đúng thật có manh mối của chị Tử Yên và ông chú.
Dĩ nhiên Trân Khiêm còn có một sự lựa chọn khác.
Đó chính là đánh bại bọn họ sau đó ép họ nói sự thật ra.
Thế nhưng nhỡ đây là bạn của ông chú, mà những người này lại không chịu nổi một đòn nhẹ của anh, nếu như giết nhầm người thì không tốt lắm đâu.
Suy nghĩ một hồi Trần Khiêm quyết định tạm thời đồng ý với cô ta, nhìn xem rốt cuộc cô ta định làm trò gì.
"Nếu như có thể gặp được bạn mình vậy tôi đồng ý!"
Trân Khiêm nói.
"Ha ha ha, vậy được, à phải, anh tên gì?”
Đỗ Nhất Ngưng cười nhạt nói.
"Trần Khiêm!"
"Vậy tôi gọi anh là Tiểu Trần, từ nay về sau anh cứ theo tôi, chị đây sẽ cho anh hưởng đãi ngộ của A Quân, nhưng chắc chắn sẽ không đánh đập, ha ha ha!"
Đỗ Nhất Ngưng cười nói.
Hôm nay cô ta xuất hiện ở đây hình như là có chuyện quan trọng gì đó cần làm, không lâu sau cô ta đã tập hợp đủ người, tất cả rồng rắn kéo đến một trang viên nằm ở phía Bắc của trấn nhỏ.
Trên đường, Trần Khiêm cũng hiểu được đại khái mọi chuyện.