'Trong căn phòng cuối cùng của ngục giam.
Đứng trước cửa là nghe được tiếng chửi mắng liên hoàn của Bạch Tiểu Phi.
Gần như đã dùng hết tất cả những từ độc địa nhất. Cổ Vũ Tiêu đỏ mặt.
“Đồ hèn, khốn nạn, bà phù thủy, tôi nguyền rủa cả nhà bà, tốt nhất là thả chúng tôi ra!”
Lúc này, cửa mở ra.
Bạch Tiểu Phi và Thiết Thành đang bị xích lại, đặc biệt trên ngực bọn họ còn có một chuỗi hạt châu màu xanh lam.
“Các người muốn gì? Nói thẳng cho ông đây nghe đi, đúng là tôi mù rồi mới đến nhà họ Cổ các người thử nghiệm huấn luyện, còn cảm thấy nhà họ Cổ các người rất tốt, mẹ nói”
Bạch Tiểu Phi phẫn nộ mắng: “Lúc trước, nhốt hai anh em chúng tôi ở đây, ít nhất ngày nào cũng có ba bữa, sau đó thì sao, giảm thành hai bữa, cuối cùng là mỗi ngày một bữa. Hai ngày nay thì không có bữa nào, mẹ nó các người muốn đánh thì đánh muốn giết thì giết đi, đại ca chúng tôi sẽ báo thù cho chúng tôi!”
“Anh đừng mắng nữa, đây là sơ suất của tôi, biết vậy tôi sẽ cho người đưa chút thức ăn đến. Tôi quên mất, mấy ngày nay có chuyện đặc biệt nên không có cơm, làm hai người phải đói suốt hai ngày, thật sự xin lỗi!”
Mặc dù Gổ Vũ Tiêu tức giận vì Bạch Tiểu Phi chửi rủa nhưng vẫn áy náy giải thích.
“Được rồi, hai người các người đừng hét nữa. Hôm nay chúng tôi đến đây là để thả hai người ra! Sau khi hai người ra ngoài, muốn ăn sao thì ăn, nhanh chóng rời khỏi nơi này, đừng xuất hiện ở Thái Thành nữa!”
Cổ Phong nói.
Cổ Vũ Tiêu nhìn Bạch Tiểu Phi và Thiết Thành, gật đầu thật mạnh.
“Hả? Cậu Cổ? Thả bọn họ? Không được!”
Mà giờ phút này, một tên lính quèn bên cạnh vội vàng lắc đầu.
Bốp!
Cổ Phong giơ tay tát một cái rất vang dội: “Mẹ nó, tao là chủ hay mày là chủ?”
Lính quèn bị đánh trời đất quay cuồng, ngã xuống đất: “Cậu Cổ, đương nhiên là cậu rồi, nhưng tôi muốn nói hai người này là nhân tố quan trọng trong việc bắt giữ Trần Khiêm, cho nên bà chủ đã đặt pháp khí đặc biệt lên người họ. Một khi pháp khí này rời khỏi người thì ngữ †ạng của họ sẽ nổ tung, chết ngay tại chỗ!”
“Hả? Pháp khí?“
Bây giờ Trần Khiêm mới chú ý cẩn thận đến món đồ màu xanh óng ánh trong trên ngực họ.
Thì ra là có bí ẩn trong đó, tâm địa đám mụ già này cũng ác thật đấy.
“Đây là pháp khí gì? Phải làm thế nào mới cởi bỏ được?”
Cổ Vũ Tiêu hỏi.
“Chuyện này thì tôi không biết, chỉ biết chìa khóa cởi bỏ pháp khí được cất trong phòng của bà chủ. Đó là cấm địa nên tôi cũng không có chìa khóa!”
Lính quèn khóc ngất nói.
“Có khi nào ở đó không nhỉ?”
Cổ Vũ Tiêu ngẫm nghĩ nói.
“Ở đâu?”
“Hình như là tôi đã đoán được chìa khóa cởi bỏ pháp khí này ở đâu rồi, tôi có thể tìm nó trong phòng bà nội nhưng bà nội đã ra lệnh, không ai được tự ý bước vào phòng bà, nếu không thì sẽ bị xử theo gia pháp, anh dám không?”
Cổ Vũ Tiêu
“Có gì mà không dám, muốn giết thì cứ giết Cổ Phong này đi, yên tâm!”
Cổ Vũ Tiêu không ngờ, Trần Khiêm thật sự thông minh, mới mấy ngày ngắn ngủi mà đã chỉnh Cổ Phong không xem ai ra gì thành thế này.
Cô ta càng khâm phục Trần Khiêm hơn.
Nói rồi hai người chuẩn bị rời khỏi ngục giam, đến phòng Cổ Nguyệt Hà.
Nhưng khi đi đến cửa ngục giam, Cổ Phong chợt dừng bước, khế xoay đầu chớp mắt với Bạch Tiểu Phi.
Bạch Tiểu Phi kinh ngạc. Mẹ ơi, ánh mắt này...
Hình như anh ta đã hiểu ra vài chuyện, khẽ cong môi cười:
“Thiết Thành, có thể chúng ta sắp được cứu, đại ca đến rồi!”