Trong mắt Trần Bình An lại khôi phục vẻ tĩnh lặng của trước kia.
“Nói vậy là Trần Khiêm cũng không biết thân phận thật của dượng sao? Anh ấy không biết dượng là chú Hai mà anh ấy luôn tìm kiếm sao?”
Phương Kiển Nám hỏi.
“Đương nhiên là không biết rồi, dượng vẫn chưa điêu tra rõ rốt cuộc người đó là tốt hay xấu nên tạm thời, dượng không nói cho Tiểu Khiêm biết thân phận của mình cũng tốt, như vậy có thể âm thầm giúp đỡ thằng bé.”
Trần Bình An cười nói.
“Dượng đang điều tra ai thế?”
Phương Kiển Nám hỏi.
“Chuyện này cháu không thể biết được, bằng không vô ý tiết lộ ra, mọi cố gắng của dượng sẽ lãng phí hết. Kiển Nám à, hôm nay gặp cháu ở đây cũng là chuyện ngoài ý muốn, cháu nhớ phải giữ bí mật chuyện này giúp. dượng nhé!”
Trần Bình An nói.
“Vâng dượng.”
Thật ra trước giờ Trần Bình An là người bình tĩnh.
Vì điều tra chuyện của mình, nên cho dù cực kỳ nhớ nhung, Trần Bình An cũng phải kiềm chế chính mình,
không đi gặp mặt người nhà của mình.
Đến khi ông ấy nghe Tiểu Khiêm nói rằng, Kiển Nám bị Vân Tỉnh bắt đi.
Mấy ngày nay, ông ấy đã âm thầm điều tra vị trí của Kiển Nám.
Hôm nay ông ấy đã nắm bắt thời cơ cứu Kiển Nám ra ngoài.
Nhưng dáng vẻ của cô ta thật sự quá giống cô của mình.
Làm Trần Bình An nhất thời có muôn vàn cảm xúc, không nhịn được tiết lộ thân phận với Phương Kiển Nám.
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu ạ?” Phương Kiển Nám hỏi.
“Chẳng phải cháu muốn gặp Trần Khiêm à, dượng dẫn cháu đi gặp thằng bé, dựa theo tính toán của dượng,
thằng bé đã quay về rồi.”
Trần Bình An nói.
Phương Kiển Nám trịnh trọng gật đầu.
Nhưng vừa xoay người chưa đi cùng dượng được mấy bước.
Thì đột nhiên Trần Bình An dừng bước.
Con ngươi vốn tĩnh lặng bỗng hiện lên một tia lạnh lếo, lạnh lùng quét nhìn xung quanh.
“Kiển Nám, e là chúng ta phải về trễ một chút rồi!”
Trần Bình An nói.
“Hả? Tại sao ạ?”.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
“Bởi vì dượng không muốn bị người khác lần theo dấu vết tìm đến nhà chúng ta, mấy người này sẽ phá hỏng nơi đó, cho nên dượng phải tốn chút thời gian ở đây giải quyết bọn họ.”
Khóe miệng Trần Bình An hiện lên ý cười. “Nhưng dượng à, xung quanh đây làm gì có ai?”
Cho dù Phương Kiển Nám có nhìn thế nào cũng không nhìn thấy dấu vết người nào cả.
“Bọn họ đang cách chúng ta khoảng hai mươi lăm kilomet, chia thành bốn đội, trong đó có mười mấy người đang đuổi về phía chúng ta.”
'Trong mắt Trần Bình An lóe lên một tia xanh sãm.
Dọa Phương Kiển Nám giật mình.
“Dượng à, dượng có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng cách đây hai mươi lăm kilomet sao?”
Cô ta ngạc nhiên hỏi.
“Ha ha, có xa hơn nữa dượng cũng có thể nhìn thấy rõ...” Trần Bình An cười khổ.