“Bây giờ thằng bé đang ở cùng chú, nó đang bận mấy chuyện quan trọng của riêng mình. Chú biết, cháu là tâm bệnh của thằng bé, nếu cháu luôn bị người phụ nữ kia bắt cóc, cháu cũng hiểu rõ con người Tiểu Khiêm rồi đấy, thằng bé sẽ mất ăn mất ngủ vì cháu.”
Ông chú trung niên nói. Phương Kiển Nám nghe ông ấy nói vậy thì vui vẻ, xem ra trong lòng Trần Khiêm, mình vẫn có chút địa vị, chí ít anh ấy luôn lo lắng đến mình.
Phương Kiển Nám bỗng nhận ra rằng, mình cũng không cần quá nhiều, chỉ cần Trân Khiêm quan tâm mình như vậy là mình cảm thấy mãn nguyện rồi.
“Không đúng, chú à, nhưng lúc nấy chú nói, cho dù không có Trần Khiêm, chú cũng sẽ đi cứu cháu mài”
Phương Kiển Nám nghỉ ngờ hỏi.
Không biết tại sao, lúc này, sau một hồi giao lưu ngắn ngủi với người đàn ông trung niên, Phương Kiển Nám nhận ra rằng, khuôn mặt ông ấy cũng không đáng sợ, nhất là đôi mắt của ông ấy, ánh mắt ông ấy rất dịu dàng khi nhìn về phía mình.
Ánh mắt dịu dàng này rất dễ làm người khác nảy sinh cảm giác thân thiết.
“Ha ha, Kiển Nám, khuôn mặt của cháu và cô cháu rất giống nhau, gần như đúc ra từ một khuôn, cũng rất giống chị em họ Tử Nguyệt của cháu.”
Người đàn ông trung niên xoay đầu, khẽ mỉm cười.
“Tại... tại sao chú lại biết tên cháu? Hơn nữa chú còn biết cô cháu và Tử Nguyệt sao? Rốt cuộc chú là ai vậy?”
Câu nói này đã làm Phương Kiển Nám thật sự mơ màng.
“Tất nhiên là chú biết rồi, chú còn hiểu rõ chuyện nhà họ Phương hơn cháu nữa.”
Người đàn ông trung niên cười khổ.
Ông ấy vừa nói vừa cẩn thận lấy một tấm ảnh từ †rong ngực ra, Phương Kiển Nám vừa nhìn đã nhận ra là Tô Tử Nguyệt.
Phương Kiển Nám là một cô gái cực kỳ thông minh.
Cô ta hơi kinh ngạc nhìn kỹ vào đôi mắt ông chú trung niên này lần nữa.
'Thảo nào lúc nấy nhìn ông ấy, cô luôn có cảm giác thân thiết.
Đến bây giờ Phương Kiển Nám mới phản ứng lại, mắt của ông ấy rất giống Trần Khiêm.
Hơn nữa hình dáng khuôn mặt cũng khá giống.
Cộng thêm những lời ông ấy nói lúc nãy.
Phương Kiển Nám chấn động toàn thân.
“Chẳng lẽ chú là chồng cô cháu, là chú Hai của Trần Khiêm sao? Cũng chính là người dượng đã mất tích của cháu sao?”
Phương Kiển Nám thăm dò hỏi.
“Ha ha, Kiển Nám, cháu thông minh như cô cháu vậy. Ông chú khẽ cười.
“Hả Là thật sao..."
Phương Kiển Nám kinh ngạc che miệng lại.
“Chú à, không phải, dượng à, chẳng phải dượng đã mất tích từ lâu rồi sao? Tại sao bây giờ dượng lại xuất hiện thế? Hơn nữa tại sao dượng lại biến thành bộ dạng này?”
Phương Kiển Nám ngạc nhiên hỏi.
Trước đây, cô ta từng nghe cô mình nói, dượng Trần Bình An của mình là một người đàn ông đẹp trai nho. nhã.
Nhưng bây giờ lại thành bộ dạng này, chẳng trách Phương Kiển Nám phải kinh ngạc.
“Vì trốn ra ngoài, dượng không thể không làm vậy, hơn nữa như vậy cũng tốt, che giấu thế này cũng dễ dàng đi điều tra một số chuyện.”