Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1840: Biến mất




Nhưng hiểu biết của cô ta vẫn không nhiều bằng bác Tân thầy của mình được.
Nhưng từ khi bác Tần từ biệt mình thì không còn xuất hiện nữa, ông ấy có thể đi đâu chứ?
Hơn nữa, lúc trước người thần bí đã gửi ám hiệu cho. mình, rồi bảo mình tới sa mạc tìm kiếm quan tài Trường Sinh là ai chứ?
Bây giờ nhìn có vẻ vẫn còn rất nhiều bí ẩn nằm phía sau, nhưng lại làm Trần Khiêm cảm thấy ngày càng sáng tỏ.
Bởi vì anh luôn cảm thấy, hình như mấy người tiếp cận mình đều chỉ có một mục đích.
Bọn họ ở trong động rắn rất lâu.
Tô Nhược Hi còn tò mò chụp ảnh, một tiếng sau, mấy người mới đi ra khỏi hang động.
“Anh cùng em về không?”
Vân Tinh nhìn Trần Khiêm hỏi.
Trong thâm tâm của cô ta, liên minh mà Trần Khiêm nói chính là ngầm thừa nhận chuyện hai người ở bên nhau.
Vân Tinh nhìn Trần Khiêm với ánh mắt hơi dịu dàng.
“Tôi vẫn còn chút chuyện phải giải quyết, đợi tôi xử lý ổn thỏa sẽ đến tìm cô” ˆ Trần Khiêm nói.
“Được, vậy em đợi anh!” Vân Tinh cười nói.
Sau đó, chỉ thấy bóng dáng cô ta khẽ lay động rồi biến mất dạng.
“Trần Khiêm, rốt cuộc cô ta là người hay quỷ thế?” 'Tô Nhược Hi kinh ngạc đi tới. “Nửa người nửa quỷ!”
'Trần Khiêm nhìn về phía cô ta biến mất dạng rồi thở dài.
Trần Khiêm dẫn Tô Nhược Hi trở về khu nhà cũ tập hợp cùng mấy người Lực Bá.
Vốn tưởng rằng ông chú đã quay về rồi, nhưng Mộc: Mộc nói, đến giờ ông ấy vẫn chưa quay về.
'Trần Khiêm oán thầm, rốt cuộc ông chú đi đâu vậy, sao lại đi lâu thế chứ?
Cùng lúc đó.
Vân Tinh cũng quay về trang viên mà cô ta đang ở.
Bên ngoài trang viên đều là người của Tam Thánh Giáo đang canh gác nghiêm ngặt.
“Chủ nhân!” Thấy Vân Tinh đang vô cùng vui vẻ đi tới, rất nhiều tên thuộc hạ đều cảm thấy khó hiểu, từ lúc nào chủ nhân lại vui vẻ như thế?
“Ừm, trong hai ngày tôi rời đi, không có ai tới đây làm loạn đúng không?”
Vân Tỉnh lạnh nhạt nói.
“Thưa chủ nhân, không có ail”
“Vậy cô Phương thì sao?”
Vân Tỉnh lại hỏi.
“Thưa chủ nhân, cô Phương vẫn luôn ở trong phòng không đi ra ngoài, tôi đã căn dặn người giúp việc chăm sóc cô ấy rồi ạI”
'Tên thuộc hạ đó nói.
“Rất tốt, anh đi mời cô Phương ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói với cô ta!”
Nói xong Vân Tinh đi vào trang viên.
Cô ta muốn nói cho Phương Kiển Nám biết, Trần Khiêm đã đồng ý ở bên cô ta rồi.
Lúc trước cô ta từng nói, Trần Khiêm chỉ yêu một người, sẽ không đồng ý ở bên người con gái khác, mình phải hỏi kỹ cô ta xem, bây giờ có giống vậy không?
Không biết tại sao, có lẽ là do hiu quạnh mười mấy. nghìn năm, làm cho Vân Tỉnh bất tri bất giác xem Phương Kiển Nám như chị em, có thể kể cho nhau nghe những lời tri âm tri kỷ.
Cho dù mối quan hệ chị em này rất kỳ lạ, nhưng cuối cùng mình cũng có người để thổ lộ ra những lời chân tình rồi, đúng không?
“Không ổn rồi! Không ổn rồi! Chủ nhân!”
Đúng lúc này, một người giúp việc vội vàng chạy vào phòng khách.
“Chuyện gì thế?” Vân Tinh nhíu mày.
“Cô Phương, cô ấy... cô ấy...” Người giúp việc sợ đến mức không dám nói ra.
“Cô ấy bị làm sao?” Có một tên thuộc hạ quát lạnh.
“Sáng nay rõ ràng cô ấy vẫn còn ở trong phòng, tôi còn mang bữa sáng cho cô ấy, nhưng bây giờ cô Phương lại biến mất rồi, người hầu đi theo cô ấy cũng bị hôn mê."
Người giúp việc sợ đến mức mặt mày tái mét, lập tức quỳ xuống nói với Vân Tinh.