“Đây là những người nên chết, tôi chỉ giết những người nên chết thôi!”
Trần Khiêm lạnh lùng nói, khẽ nhìn ra sau, mí mắt giật giật. Đam Mỹ Hài
Anh nói: “Thủy Căn Thủy Hà, hai người đưa cô Tô vào phòng trước đi, tôi có chút chuyện, hãy nhớ thật kỹ, cho dù là nghe thấy gì cũng không được bước ra ngoài!”
Nói xong, Trần Khiêm xoay người nhảy thẳng ra ngoài sân.
Chạy như bay đến bờ sông của một thôn xóm.
Bên bờ sông là mười mấy thi thể đang nằm ngang nằm dọc, đúng là những người ban nãy mình đã thả cho họ trốn.
Bọn họ đều chết bằng những chiêu chí mạng, trước khi chết còn chẳng hề giấy dụa.
“Tôi biết cô đến từ lâu rồi, xuất hiện đi!” Trần Khiêm hít một hơi thật sâu.
“Không hổ là anh của năm đó, mới một khoảng thời gian ngắn không gặp nhau mà năng lực của anh đã tiến bộ vượt bật. Xem ra, trước kia anh luôn gạt em, thậm chí có lúc em còn nghĩ anh không phải người em yêu nhưng bây giờ, hiển nhiên anh đã biết Thiên Huyền Công. Phong cách làm việc của anh cũng càng ngày càng giống anh của lúc trước, cho nền anh đã thừa nhận rồi sao?”
Tiếng gió trong rừng khẽ lay dộng, một cô gái quỷ dị đến mức không nói nên lời chợt xuất hiện.
Cô ta cười rất quyến rũ, nhìn Trần Khiêm chằm chằm, nói.
Mà người phụ nữ này không phải ai khác, chính là Vân Tỉnh.
“Tôi còn tưởng cô mất tích rồi chứ, trong khoảng thời gian này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy mà cô chẳng xuất hiện!”
Trần Khiêm nhìn cô ta.
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, cuối cùng anh có phải là anh ấy không? Anh thừa nhận chứ?”
Vân Tinh mong chờ bước về phía Trần Khiêm.
Trần Khiêm chăm chú: “Bây giờ tôi cũng không biết nhưng tôi có thể khẳng định một chuyện, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Thiên thần đều sẽ không yêu cô, tôi nghĩ, trong lòng anh ấy chỉ có chị gái áo trắng!”
“Anh... Anh nói gì!”
Vân Tỉnh cực kỳ tức giận.
“Tôi nói gì, chắc hẳn cô tự biết rõ
“Trần Khiêm, anh đừng tưởng anh tu luyện Thiên Huyền Công là có thể tự cao tự đại. Anh vẫn chưa phải là đối thủ của em đâu! Mà lần này em đến là để bắt anh về, anh nằm trong tay của em thì vẫn tốt hơn bị đám người Cửu La Vương bắt!”
Vân Tinh đang phân nộ không muốn nói chuyện tiếp nữa.
Cô ta trực tiếp ra tay, đánh về phía Trần Khiêm.
Trần Khiêm cũng vận chuyển chân khí Thiên Huyền đánh trả.
Am!
Một tiếng vang lớn, hai luồng khí đâm sầm vào nhau, phát ra tiếng nổ kịch liệt.
Rất nhiều những cây to khỏe xung quanh bị gấy đổ.
Mà ở trung tâm thì giống như bị nổ mạnh, mặt đất nổ tung bụi bay mù mịt.
Trần Khiêm lùi thẳng về sau mấy chục bước.
Mà Vân Tinh cũng lùi về sau ba bước.
“Thiên Huyền Công lợi hại lắm, chân khí của anh đã đạt đến trình độ này. Nếu vài ngày nữa em mới đi bắt anh thì e rằng đã không còn là đối thủ của anh nữa rồi!”
Vân Tinh nhìn Trần Khiêm tiến bộ thần tốc, hoảng sợ.