“Mày!”
Đoàn Phi thất vọng, thì ra ban nấy anh ta có thể chạy trốn?
“Mày đừng nói vuốt đuôi, tao biết mày chỉ đang nói cho oai thôi. Nếu đã thế, tao sẽ thả người phụ nữ này, mày để tao chạy trốn được không?"
Đoàn Phi sốt ruột nói.
“Chạy trốn? Mày không còn cơ hội nữa rồi!”
Trần Khiêm lắc đầu.
Vừa dứt lời thì thấy một luồng khí mang bắn ra từ tay Trần Khiêm, đánh trúng tay của Đoàn Phi.
Trong nháy mắt, tay anh ta máu thịt lẫn lộn, nguyên bàn tay rơi thẳng xuống.
“Mày! Sao mày lại mạnh như vậy, mày là ma quỷ!”
Đoàn Phi kinh hãi tội độ.
Anh ta hối hận, Trần Khiêm nói đúng, nếu anh ta không đến gây chuyện, ngoan ngoấn phát triển trong giới võ đạo thì không bao lâu sau, căn cứ theo khả năng thiên bẩm của anh ta, nói không chừng đã trở thành hội trưởng của Hiệp hội Võ đạo rồi.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đã tiêu hết rồi!
Anh ta động phải một người tuyệt đối không nên động vào.
Đoàn Phi muốn giấy dụa lần cuối, anh ta ôm tay mình, liều mạng muốn nhảy tường chạy trốn.
Nhưng giống như những gì Trần Khiêm nói, anh ta đã bị phán tử hình.
Ngón tay anh điểm một cái.
Miệng Đoàn Phi phun máu.
Ngã thẳng xuống đất.
“AI”
Tây Môn Vũ sợ đến mức kéo rách da đầu.
Bụp! Cô ta quỳ xuống trước mặt Trân Khiêm.
“Tha cho tôi đi, tôi không hề cố ý mà, tha cho tôi đi!” Tây Môn Vũ liên tục xin tha.
“Vô dụng thôi, cơ hội chỉ đến một lần, cho nên cô
cũng phải chết!”
Trần Khiêm lắc đầu, anh điểm ngón tay một cái, một thanh lưỡi dao hư không xẹt thẳng qua cổ Tây Môn Vũ.
Cô ta từ từ té xuống đất, hơi thở sự sống đã hoàn †oàn biến mất.
“Anh giết một lúc nhiều người như vậy, anh thật đáng sợ"
Tô Nhược Hi cũng rùng mình.