Thật ra Tô Nhược Hi cũng hi vọng Trần Thiết Lâm có thể dạy cho tên nhóc không biết trời cao đất dày này một trận.
“Nghe thấy chưa? Đây là Nhược Hi xin tha cho cậu đấy, cút đi cho khuất mắt tôi, nếu không tôi sẽ cho cậu thấy sức mạnh của tôi đấy!"
Trần Thiết Lâm cảnh cáo nói.
Trần Khiêm chỉ lắc đầu cười khổ.
“Cậu! Nhóc con, cậu cười cái gì?” Trần Thiết Lâm tức giận.
“Trông như hắn rất khinh thường cậu Trần!” Chân
Diệu Minh ở bên cạnh nói.
“Cười sự tự tin của anh đấy!" Trần Khiêm nói: “Anh... Còn cậu Trần? Không biết trọng lượng của mình là bao. nhiêu à?”
Trần Khiêm nói xong thì muốn rời đi.
Lúc này, tên vệ sĩ Từ Hải Nhi chắn ngang trước mặt 'Trần Khiêm.
“Sỉ nhục cậu Trần thì cậu không thể đi, phải ở đây chịu dạy dỗI”
Từ Hải Nhi vẫn khoanh tay, nheo mắt, giống như †rong mắt anh ta, tất cả mọi thứ trên đời đều chỉ như con kiến.
Đây chính là sự ngạo mạn của một võ sĩ.
“Không ngờ anh cũng rất tự tin đấy, một người thì kêu gào dạy dỗ cái này dạy dỗ cái kia, một người thì lại ngạo mạn, giờ tôi có hơi tò mò, không biết tự tin của hai người ở đâu ra vậy?”
Trần Khiêm cười khổ, nhìn Tô Nhược Hi: “Tôi có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ cô, cũng sẽ giúp cô vượt qua được khủng hoảng của công ty, đây là quà, nhưng nếu cô không đồng ý vậy thì chuyện đã khác rồi!”
Trần Khiêm cảnh cáo.
“Mẹ kiếp, thứ súc vật này dám uy hiếp vợ chưa cưới của tôi, Từ Hải Nhi, đánh chết hắn cho tôi!”
Trần Thiết Lâm hét lên.
“Xem ra hôm nay tôi phải phá lệ, ra tay với một con kiến rồi!"
Từ Hải Nhi giống như rất đau khổ, anh ta lắc đầu, đang bước lên phía trước.
Bốp!
Trần Khiêm dễ dàng tung một nắm đấm vào mặt anh ta.
Sau đó thì thấy Từ Hải Nhi vừa đến gần đã bay lên, xoay một vòng bảy trăm hai mươi độ trên không, cuối cùng đập mạnh lên bàn trà, bàn trà cũng vỡ tan tành.
Răng trong miệng Từ Hải Nhi thì vương vãi khắp nơi.
Trần Khiêm không hề dùng lực, chỉ nâng cánh tay lên đánh theo quán tính.
Thế mà đã làm cho mặt Từ Hải Nhi sưng lên rồi.
Cuối cùng Từ Hải Nhi cũng mở mắt được, mặt đầy kinh ngạc.
Cái gì? Thằng nhóc này lại mạnh như vậy!
Mình hoàn toàn không thể nào ngăn lại cú đánh của cậu ta được!
Sao có thể chứ?
Trần Thiết Lâm sợ hãi, lúc này mới nuốt nước bọt, lùi về sau một bước.
Mí mắt Tô Nhược Hi giật nhẹ.