“Tôi cũng không quen. Anh Trần, hôm nay tôi còn chút việc, thứ lỗi cho tôi không tiếp đón được. Về chuyện anh nói, tôi cũng chẳng giúp được, mẹ tôi cần tôi chăm sóc!”
Tô Nhược Hi nói.
Nếu hôm nay không phải Thủy Hà dẫn Trần Khiêm tới thì e là mình đã ra lệnh đuổi khách từ sớm rồi, chắc chắn sẽ không nói chuyện với Trần Khiêm lâu như vậy.
“Giám đốc Tô, cô thật sự không cân nhắc à, tôi đã đưa ra điều kiện vô cùng có lợi cho cô, gần như không làm gì cả cô cũng có được khoản tiền này rồi. Vả lại, chỉ cần cô có thể đồng ý với tôi thì tôi sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ côi!”
Trần Khiêm nói tiếp.
“Đúng vậy giám đốc Tô, Trần Khiêm anh ấy...”
Lý Thủy Hà cũng vội nói.
Nói thật, ngoài việc Trần Khiêm chữa hết bệnh cho ông nội của mình, lý do mà Lý Thủy Hà cố gắng giới thiệu Trần Khiêm với giám đốc Tô còn vì một nguyên nhân quan trọng khác, đó là muốn nhờ Trần Khiêm chữa trị cho mẹ của giám đốc Tô.
Mẹ của giám đốc Tô vẫn luôn là tâm bệnh nhức nhối trong lòng giám đốc Tô.
Mà Lý Thủy Hà cũng xem như là đã thấy được khả năng y thuật cao siêu của Trần Khiêm. Bởi vì sau khi dùng Khí Huyết Đan, chưa đầy nửa giờ đồng hồ mà sắc mặt của ông nội mình đã hồng hào hẳn lên, hơn nữa còn có thể xuống giường.
Dùng từ thần y để tả Trần Khiêm cũng không quá chút nào.
“Anh còn biết chữa bệnh?”
Tô Nhược Hi ra vẻ không tin.
Dù sao thì trong lòng mình người này cũng hơi không đáng tin, lúc thì nói giải quyết giúp tiền vốn, lúc thì nói giúp mình chữa bệnh cho mẹ.
Tin được mới là lạ đấy.
“Biết!”
“Cảm ơn anh Trần, tôi vẫn tin tưởng bác sĩ Chân hơn!”
Tô Nhược Hi cũng chẳng có gì phải kiêng dè.
Nói thẳng ra suy nghĩ của mình, cũng xem như đuổi khách trá hình.
“Vậy giám đốc Tô, cô đừng hối hận đấy!” Trần Khiêm nhàn nhạt cười.
Tô Nhược Hi không nói gì.
Trần Thiết Lâm ở bên cạnh mất kiên nhãt †ên nhóc này, nghe không hiểu ý của Nhược Hi mẹ nó đúng là không biết điều mà, lại dám nói mình biết chữa bệnh cơ đấy, tôi thấy thằng nhóc cậu tiếp cận vợ chưa cưới của tôi chắc chắn là có bí mật gì đó không thể nói, Từ Hải Nhi, đuổi cậu ta ra ngoài cho tôi!”
Trần Thiết Lâm hét lên.
“Cậu Trần, từ lâu tôi đã thề là sẽ không ra tay với người không có vũ khí rồi, nếu bây giờ người này cầm vữ khí muốn gây bất lợi cho cậu thì tôi sẽ dạy dỗ anh ta, nhưng anh ta không có, trông anh ta chỉ như một người bình thường mà thôi!”
Lúc này, người tên Từ Hải Nhi khoanh tay, híp mắt lại, khẽ lắc đầu.
Trên người anh ta toát lên hơi thở cao ngạo của kẻ có võ.
“Ôi, đừng quan tâm đến lời thề đấy nữa, dạy dõ hắn †a một trận cho tôi!” Trân Thiết Lâm hét lên.
“Anh muốn làm gì, anh Trần đến là để tìm tôi, anh dám! Đừng tưởng anh dẫn theo một cao thủ bên mình là có thể mặc ý làm bừa!”
Mặc dù Tô Nhược Hi không thích Trân Khiêm nhưng dù sao thì Thủy Hà còn ở đây, Thủy Hà cũng xem như là một nửa chị em thân thiết của mình, suy nghĩ đến khía cạnh này cho nên cô ta mới ngăn lại.