“Lực Bá, rốt cuộc bọn ông đã ở nơi nào thế? Nhìn bộ dạng ông có vẻ là tới cùng một nơi với Thiên thần và cô gái mặc đồ trắng, hơn nữa có thể ông là một trong những người bị Hội Thái Dương ở Trái Đất bắt đi.”
Trần Khiêm hỏi.
Sau một hồi trao đổi, toàn bộ lời miêu tả của Lực Bá đều phù hợp với rất nhiều manh mối mà anh có được từ trên tấm bích họa, còn có cung Hải Vương, và cung điện ở dưới sa mạc nữa.
Trần Khiêm gần như chắc chắn.
Hội Thái Dương đã bắt đi rất nhiều người trên Trái Đất, mà Lực Bá là một trong số đó.
Hơn nữa Hội Thái Dương còn có mối quan hệ chặt chẽ không thể tách rời với anh Thiên thần và chị gái mặc đồ trắng.
Nói như vậy là con đường hiện tại của mình đang rất tốt, Vân Tỉnh cũng tới từ nơi đó, cô ta có thể dùng hình thức hồn niệm để tồn tại, không lý nào chị gái mặc đồ trắng lại không biết.
Chẳng phải chuyện lúc nhỏ của Thiết Thành đã chứng minh chị gái mặc đồ trắng thật sự có dấu vết hoạt động sao?
Lực Bá lập tức nói: “Nơi đó của chúng tôi được gọi là 'Giới Vực', rất khác với nơi này nhưng cũng giống nhau tới bảy tám phần.”
“Giới Vực? Nói như vậy là những người bị bắt cùng ông đầu đi tới nơi được gọi là Giới Vực đó à?”
'Trần Khiêm hưng phấn hỏi.
Lực Bá trịnh trọng gật đầu: “Không sai, chúng tôi đều sống ở đó, nhưng hoàn toàn không biết phải dùng cách gì mới có thể thoát ra ngoài được, cũng may, trong một lần làm nhiệm vụ, mấy người chúng tôi lại leo lên chiếc phi thuyền đó, cho nên tôi mới có cơ hội lao ra ngoài.”
“Hơn nữa, hình như cứ cách mấy ngày sẽ có người 3 bình thường như cậu xuất hiện, rồi chúng tôi tiếp nhận việc huấn luyện.”
Lực Bá ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
“Vậy tất cả các ông đều đi huấn luyện là để làm gì?” Trần Khiêm tò mò hỏi.
“Chuyện này thì tôi không biết, mỗi người đều có một công việc riêng, mấy người chúng tôi thì phụ trách chế tạo binh khí, còn những người khác thì tôi không biết.”
Lực Bá lắc đầu.
Xem ra bây giờ mình đã nắm được một manh mối quan trọng.
Đó chính là nơi được gọi là Giới Vực kia.
Mấy người Mộc Vũ cũng bị phi thuyền đó bắt đi.
Thảo nào một năm qua, mình đã huy động toàn bộ sức người và của cải vào việc †ìm kiếm tung tích, nhưng. không thu hoạch được gì, hóa ra là bị Hội Thái Dương đưa đến một nơi khác.
Mặc dù Lực Bá cũng không biết rốt cuộc Giới Vực đó đang ở đâu.
Nhưng cuối cùng chẳng phải anh đã không còn mơ màng như trước nữa rồi sao?
“Gậu Trần, lúc nãy cậu nói với Lực Bá là cậu đang tìm người, chẳng lẽ người bị bắt đến Giới Vực chúng tôi có quan hệ mật thiết với cậu à?”
Lực Bá tò mò hỏi.
“Ừm, chính là bị Hội Thái Dương bắt đi mất.” Trần Khiêm gật đầu đáp.
Lực Bá lắc đầu: “Nhưng cậu là truyền thuyết ở chỗ chúng tôi, đáng lý cậu phải biết đi tới Giới Vực như thế nào chứ, Giới Vực có một truyền thuyết rất lâu đời, nhưng sau khi cậu thành danh không bao lâu thì biến mất, không ngờ cậu lại tới đây.”
Lực Bá hưng phấn nói. “Tôi không thể giải thích rõ trong một hai câu được, tôi cũng không phải anh Thiên thần, bây giờ thi thể của anh ấy đang được cất giữ trong một cung điện dưới lòng
đất, hơn nữa cô gái mặc đồ trắng cũng theo anh ấy tới đây, bây giờ tôi phải tìm cô gái mặc đồ trắng, để hai người bọn họ đoàn tụ với nhau, bởi vì trên người cô gái mặc đồ trắng ẩn chứa nhiều bí mật chỉ tiết hơn, nhưng hiện tại tôi không có cách nào tìm được cô ấy. Hơn nữa...”
Mấy ngày nay, Trần Khiêm sắp ngột ngạt đến chết
Cũng không biết kể nỗi khổ sở trong bụng với ai cả.
Anh thấy Lực Bá là người chân thành, nên bằng lòng kể ra những nỗi khổ sở cho Lực Bá nghe.
Lực Bá cũng rất vui vẻ lắng nghe.
“Tôi có nghe nói một số truyền thuyết về bọn họ, Vân Tỉnh bị phụ thể mà cậu nói hình như là chị gái cô ấy, cô †a có thực lực rất mạnh, nhưng rất xấu xa, cô ta cũng biến mất cùng với Thiên thần đại nhân! Hóa ra, tất cả bọn họ đều tới đây, hơn nữa cô ta đã ngưng tụ hồn niệm của mình để hình thành quỷ phách, rồi lập tức đi tìm thể thích ứng phù hợp thì xem như sống lại rồi.”
Lực Bá nói.
Hình như năng lực suy nghĩ của ông ta yếu hơn người bình thường một chút, sau khi im lặng một lúc, ông ta mới nói tiếp: “Nếu đúng như những gì cậu miêu tả, vậy thì chị gái cô ấy sống lại rồi, hơn nữa mấy năm trước cô ấy đã có dấu vết ra ngoài hoạt động, điều này chứng tỏ, cô ấy cũng ngưng tụ hồn niệm, rồi hình thành quỷ phách, nhưng đáng tiếc không tìm được thể thích ứng phù hợp, cho nên cô ấy không có cách nào sống lại được.”
“Thể thích ứng?” Trần Khiêm nghỉ ngờ hỏi.
“Ừm, muốn mượn xác hoàn hồn thì phải có thể thích ứng phù hợp, bằng không thì không có cách nào tồn tại lâu được, nếu không có thể thích ứng thì quỷ phách này sẽ di chuyển quan tài, một khi cô ấy tìm được rồi sẽ đưa cô ấy ra ngoài, như vậy cô ấy có thể sống lại rồi! Đến lúc. đó cậu Trần không cần phải tốn công sức đi tìm thi thể của cô ấy nữa.”
Lực Bá nói.