Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1799: Cấy cổ




Ông ta quay người lại, trên mặt đã thay thế bằng nét cười lấy lòng:
"Cậu Trần, không, Trần đại sư, cậu không giết kẻ cùng hung cực ác này sao?"
Trần Khiêm trợn mắt: '"Dẫu sao hắn ta cũng là cao thủ Hóa cảnh, nội kình cao ngang ngửa tôi, một đòn bắn ra vừa nãy là do dùng kĩ xảo võ công làm sao có thể giết chết hắn ta được, tối đa cũng chỉ đánh ngất thôi!"
Nói xong, anh tiến đến gần vỗ võ mấy cái trên người Trang Báo:
"Được rồi, tôi đã phá hỏng khí hải của hắn ta, dù cho. hắn ta có nội kình tạm thời cũng không vận dụng được, chuyện kế tiếp giao cho ông đấy!"
"Vâng vâng, Trần đại sư bản lĩnh cao cường, Dược. Nhất Cốc tôi bội phục bội phục." Dược Nhất Cốc đứng một bên ton hót ngợi ca. Một ông lão năm mươi tuổi bày ra cái dáng vẻ ấy chỉ khiến người ta cảm thấy nực cười. Đặc biệt là so sánh với bộ dạng khi nãy của ông ta.
Nhìn ông ta như vậy, Trần Khiêm chỉ cười lắc đầu.
Nhưng không biết rằng vì ngày hôm nay cảm xúc của Dược Nhất Cốc đã trồi sụt biết bao nhiêu lần, ngấp nghé bên bờ vực sống chết bao hồi, ông ta đã quăng thể diện mặt mũi ra sau ót từ lâu, hiện tại chỉ muốn ôm thật chặt cây cột vững là Trần Khiêm này.
Có một cao thủ mạnh như vậy làm chỗ dựa, sau này võ giả nội kình hay rồng nhảy qua sông gì đó Dược Nhất Cốc đều không cần sợ gì nữa rồi.
Ông nhổ vào, chúng mày có mạnh nữa cũng có mạnh hơn Trần Khiêm đại sư, có thể giết người bằng không khí được không?
Dược Nhất Cốc thầm kêu trong lòng.
"Trần đại sư, phá hỏng khí hải có thể khiến người khác không dùng được nội kình sao?" Ba đại sư không quan tâm đến vết thương trên người vội tiến lên hỏi.
Điểm xuất phát của võ giả nội kình là đan điền, kế Tiếp mới phân ra trăm đốt xương trên cơ thể, Trần Khiêm đã cắt đứt huyệt vị quan trọng của hắn ta, nội kình của hắn đã không thể vận hành được nữa.
"Tôi dùng phương pháp độc môn cắt đứt mấy nơi mấu chốt trong cơ thể hắn ta, khiến cho nội kình phân tán không thể tụ chung một chỗ, như vậy không phải là không dùng được nữa rồi sao?” Trần Khiêm thuận miệng giải thích.
Ba đại sư nghe xong ngơ ngác. Quả nhiên là thần, cách làm này vô cùng tuyệt diệu.
Dược Mộng Phi và Dược Mộng Dao đứng cạnh đó đều đỏ bừng mặt. Thảo nào lúc bắt bị mình bắt anh ta lại không sợ, dù đẩy anh ta vào nơi nguy hiểm, trên mặt anh ta cũng không hề có nét sợ hãi, hóa ra anh ta có thực lực cao như vậy.
"Được rồi, mọi chuyện đã được giải quyết xong, Cốc chủ Dược Vương Cốc, tôi nghĩ ông nên thực hiện hứa hẹn của mình rồi." Trần Khiêm đập đập tay nói.
"Hứa hẹn?" Dược Nhất Cốc võ đầu, lúc này mới chợt nhớ ra lúc nãy mình nói gì, lập tức ruột gan như chảy máu, đặc biệt là lúc này họa lớn đã qua, bản thân đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng lại phải chia bớt nửa số tài sản đi mất, chuyện này...
"Ông không định đổi ý đấy chứ?" Đôi mày của Trần Khiêm nhíu chặt, con mắt xoáy thẳng vào Dược Nhất Cốc.
Dược Nhất Cốc như bị điện giật, ngỡ như bị lọt vào. sông băng, toàn thân sợ mà run rẩy.
"Cậu yên tâm, cậu Trân, một nửa tài sản, đúng một nửa tài sản cho cậu!" Dược Nhất Cốc hốt hoảng cắn răng nói.
Tên này còn mạnh hơn cả Trang Báo, nếu không cho. cậu ta chỉ sợ mạng cũng chẳng còn.
Ông ta âm thầm suy nghĩ xem còn cách nào khác không.
'Trần Khiêm lại liếc về phía Dược Nhất Cốc: 'Không đổi ý là tốt rồi, vậy thì trước hãy đưa cho tôi ba vị thuốc kia đã, tôi mang đi trước, ngoài ra đưa thêm một ít Khí
Huyết Đan cho tôi, tôi có việc cần đến!"
"Tôi lập tức đi chuẩn bị!" Dược Nhất Cốc buồn nản gật đầu.
Nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải chia nửa tài sản cho thằng nhóc này sao? Cậu ta xứng chắc? Mau mau nghĩ ra biện pháp nào, Dược Vương Cốc tuyệt đối không thể để lọt vào tay cậu ta!
Tạm thời cứ lần lữa với cậu ta vậy. Đang suy nghĩ, vùng giữa hai đầu lông mày của ông ta đột nhiên mát lạnh, như có vật gì thâm nhập vào óc ông ta.
Ông ta ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp Trân Khiêm đang thu tay lại.
Ông ta sờ sờ trán của mình: "Cậu Trần, cậu làm cái gì vậy?"
"Tôi vừa cấy cổ vào trong não của ông, nhỡ như hiện tại ông chỉ đối phó tôi cho qua chuyện thì sao, chờ đến lúc ông nghĩ ra cách xử tôi thì phải làm sao bây giờ? Đây chính là một nửa tài sản của Dược Vương Cốc của ông cơ mài"
Trần Khiêm cười nói.
"Làm... làm sao thế được?" Dược Nhất Cốc hốt