Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1795: Yên lặng chết chóc




Ba đại sư ôm ngực đứng tại chỗ lùi không được mà tiến không xong, chỉ thầm thở dài: "Ngày hôm nay thực sự là một bước đi sai, bước bước đều sai cải"
Dược Minh quỳ rạp trên đất, ông ấy nhìn người vẫn luôn vô cùng oai phong ở Thất Cốc Lĩnh hôm nay lại chỉ có thể quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nỗi khổ trong lòng không gì có thể sánh được. Dù thế nào đi chăng nữa ông †a cũng là người chủ mà ông ấy vẫn luôn tận tâm phục tùng.
"Cốc chủ, không thể được, hôm nay ông quỳ như vậy, các cốc khác cùng với thương nhân nước ngoài sẽ cười nhạo khinh thị ông đến mức nào đây!" Dược Minh đỏ mắt than khóc.
"Tôi liều mạng với các người!"
Dược Mộng Phi vô cùng phẫn nộ.
Cô ta yêu thích võ công, từ nhỏ đã siêng năng luyện tập.
Cô ta lập tức móc một thanh đao ngắn từ trong người ra đâm thẳng về hướng lồng ngực của Trang Báo.
Nhưng chưa đến gần được mục tiêu đã bị Trang Thạch Tam đá bay mất cây đao trong tay.
Anh ta túm lấy cổ tay Dược Mộng Phi, sau đó tăng lực kéo cô ta ôm vào trong ngực mình
"Tôi liều mạng với anh! ÁI" Dược Mộng Dao cũng bị dọa sợ, lập tức định xông lên cứu chị mình.
Kết quả lại bị một tên đàn ông bên Trang Gia Cốc lôi vào lòng.
"Ha ha, Mộng Phi, cô có biết tôi đợi chờ thời khắc này đã rất lâu rồi không? Đêm nay hãy ngoan ngoãn theo hầu anh đi, tôi sẽ xin ba và chú hai tha mạng cho cô, còn cho cô cái chức bà chủ tương lai của hai cốc nữa, nói vậy Dược Vương Cốc vẫn còn một nửa nằm trong tay cô đấy!"
"Thằng khốn, buông tôi ra!" Trong mắt Dược Mộng Phi lóe lên sự tuyệt vọng.
Cô ta quay qua nhìn gần một trăm năm mươi tên vệ sĩ của Dược Vương Cốc hô to: "Mấy người còn chần chừ gì nữa? Mau xông lên đi!"
Hơn một trăm người xông lên phía trước, kết quả Trang Báo mới ngẩng đầu liếc qua một cái, tất cả đều sợ đến mức đứng sững tại chỗ không dám cử động nữa.
Nhà họ Trang ngủ đông nhiều năm như vậy, thực lực. hôm nay sao bọn họ có thể so được?
"Cậu Trang nói phải, Mộng Phi mau đồng ý với cậu Trang, mau cứu ba con với!"Dược Nhất Cốc bỏ hết liêm sỉ sĩ diện nói.
"Xì, cứu ông? Ngày hôm nay Dược Nhất Cốc ông ắt phải chết!" Trang Hổ đạp Dược Nhất Cốc thêm một phát nữa.
"Chú hai, chớ lăng nhằng với ông ta, tiễn ông ta và mấy lão già của Dược Vương Cốc này lên trời đi, chúng †a còn tiếp quản Dược Vương Cốc, nhanh lên!" Trang Hổ nhắc nhở.
“Được, vậy ngày hôm nay tôi sẽ tự tay tiễn Dược. Nhất Cốc ông về chầu trời!"
Trang Báo giơ một bàn tay lên, mắt thấy sẽ giáng một chưởng xuống người mình, Dược Nhất Cốc sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
“Dừng tay!”
Lúc này, Dược Minh giấy dụa đứng lên, hô to một tiếng.
Sau đó ông ta quỳ phục xuống trước người một chàng tai trẻ đứng gần đó.
"Cậu Trần, Cốc chủ chúng tôi có nghìn cái sai vạn cái sai, Dược Minh tôi cũng bằng lòng dùng một mạng đổi một mạng, xin cậu cứu lấy Cốc chủ của chúng tôi, tôi nguyện lấy cái chết để tạ tội!" Dược Minh liên tục dập đầu, miệng vết thương trên trán máu tứa ra tràn trề.
"Chú hai, còn chần chờ gì nữa, mau ra tay đi!"
Trang Hổ nhắc nhở.
Bàn tay của Trang Báo lại giáng xuống.
Vèo!
Một luồng khí mang lực đạo khổng lồ bỗng xẹt qua trước mắt Trang Báo.
Trang Báo theo bản năng né ra sau. Luồng khí đó bắn trúng ngọn núi giả đằng sau. Đùng!
Một tiếng động thật lớn vang lên, ngọn núi giả đã nát bấy.
Sau khi bụi bặm lắng xuống, tất cả lâm vào một sự yên lặng chết chóc.