Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1794: Tiêu tan thành mây khói




Ba người khó giấu được vẻ khiếp đảm trên mặt cười khổ nói:
"Không ngờ một tên nhóc con như vậy lại luyện thành nội kình rồi!"
Dòng khí nóng chuyển động khắp cơ thể Trang Thạch Tam, anh ta chỉ hơi thở dốc, hiển nhiên sức chiến đấu vẫn được giữ vững không sứt mẻ, anh ta ngạo nghễ nói:
"Lời vừa rồi của ba và chú hai tôi mấy người đã nghe rõ cả chưa? Tốt nhất là nên bó tay chịu trói đi, miễn phải mất thêm vài mạng người, nếu đánh thêm tôi cũng sẽ không nương tay nữa đâu! Hơn nữa lần này chúng tôi đến đây chỉ nhắm vào Dược Nhất Cốc, nếu không muốn chết oan thì mau tránh ral"
Mặt ba đại sư đổi sắc chỉ có thể thở dài. Bởi vì ngay cả chàng trai này họ cũng không đánh thắng nổi sao còn nói đến tên Trang Báo vẫn chưa hề lên đài kia. KHÔNG‎ QUẢNG‎ CÁO,‎ đọc‎ t𝙧u𝐲ệ𝓃‎ tại‎ —‎ t𝙧‎ ùmt𝙧u𝐲ệ𝓃﹒𝑣𝓃‎ —
Lúc này, tâm trạng của mấy người phe Dược Nhất Cốc đã rơi vào vực sâu không đáy, nhìn thấy người của nhà họ Trang ép sát, ông ta phẫn nộ thét lên một tiếng: "Ra tay!"
Đúng lúc này, phía trên ngọn núi giả trong sân đột nhiên hiện ra hai người cầm súng.
Hai người này ông ta đã phải tốn một gia tài mới mời về được, được xưng là dùng súng như thần, cũng là chỗ dựa cuối cùng của Dược Nhất Cốc.
Chỉ thấy hai người họ móc súng ra, còn chưa kịp bóp cò, Trang Báo giơ tay hút hai viên đá trên mặt đất, sau đó búng thẳng về phía trước, trúng ngay giữa trán hai người đó.
"Át"
Kèm theo hai tiếng kêu thảm thiết là hai bóng người đổ rạp xuống đất.
Từ lúc nhà họ Trang xông vào đến giờ mới chỉ mười phút mà thôi, lực lượng bên Dược Nhất Cốc đã rơi rụng gần hết, đến lúc này ngay cả một tên vệ sĩ cũng không còn, chỉ còn lại Dược Nhất Cốc và mấy ông lão già cả †rong Dược Vương Cốc. Còn về bảy tám chục tên vệ sĩ còn lại, không cần nghĩ cũng biết có xông lên cũng chỉ tăng thêm thương vong mà thôi."
"Lần này để tự chú lên! Thạch Tam, cháu lùi ra sau đi"
Đôi mắt Trang Báo như kết băng, hắn ta bước từng bước một đến gần Dược Nhất Cốc.
"Ba"
Đúng lúc này, hai chị em Dược Mộng Phi chạy đến sân của Dược Vương Cốc, nhìn thấy đống lộn xộn đầy đất, cả hai vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt.
Dược Nhất Cốc mặt xám như tro tàn, hai chân run rẩy, ông ta nhìn thấy hai cô con gái vô cùng xinh đẹp của mình, vẫn cố nén lại nói: "Trang Báo, Trang Hổ, nói rõ ra thì năm xưa chúng ta cũng không có thù oán gì hết, hơn nữa cơ ngơi có hiện giờ cũng đều do ông tổ nhà các người năm đó học được thuật luyện đan từ Dược Vương Cốc chũng tôi. Thêm vào... tôi biết Thạch Tam vẫn luôn thương nhớ Mộng Phi nhà tôi, chỉ bằng chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa?"
Dược Nhất Cốc siết chặt hai năm tay.
"Ha ha, ông nghĩ rằng cháu trai tôi yêu thương nhung nhớ Dược Mộng Phi thật sao? Hừ, cùng lắm thì giết ông, sau đó lại bắt con gái ông về, vẫn thỏa mãn được mong muốn của cháu tôi như cũ thôi!" Bước chân của Trang Báo vẫn không hề dừng lại.
Sát ý dạt dào, hết sức căng thẳng. "Cốc chủ!"
Dược Minh vọt lên phía trước, vừa kịp che ngay trước người Dược Nhất Cốc thì đã bị Trang Báo vung tay một cái ném bật ra sau, nằm trên mặt đất không bò dậy nổi.
"Dược Nhất Cốc, chờ ông chết rồi, nhà họ Trang chúng tôi muốn cái gì có cái đó, ông tưởng nhà họ Trang chỉ muốn mấy món lợi nhỏ từ ông hay sao?" Trang Báo. tiến tới trước mặt ông ta, cười híp mắt nói.
"Anh Báo, anh Báo, đều là lỗi của tôi hết, là do năm đó tôi có mắt như mù, xin ông tha cho tôi!" Đã mất đi chỗ dựa cuối cùng, cho dù là ông lớn của một thế lực lúc này cũng không khác gì người thường cả, ông ta run rẩy nói: "Ông biết rõ tổ tiên mình nhờ có Dược Vương Cốc chúng tôi mới phất lên được như vậy, các ông không thể khi sư diệt tổi"
"Bốp"
Trang Báo giơ tay giáng cho ông ta một cái tát thật vang.
"Khi sư diệt tổ? Ông xứng chắc!" Trang Báo cười lạnh: "Hiện tại tôi giết ông cũng chỉ như nghiền chết một con rệp mà thôi, dĩ nhiên toàn bộ cơ nghiệp của Dược Vương Cốc các người cũng sẽ do Trang Gia Cốc tiếp quản, các cốc khác cũng không thể nói gì!"
"Vâng, vâng, vâng, anh Báp nói chí phải, xin ông hãy bỏ qua cho cái mạng hèn này của tôi!" Dược Nhất Cốc
không thể chịu được áp lực của cái chết cận kề thêm nữa, quỳ xuống, hai tay ôm chặt lấy chân của Trang Báo không ngừng dập đầu xin tha ngay trước mặt con gái của mình.
Có là ông lớn ông chủ gì nữa, trước ngưỡng cửa sinh tử cũng sẽ sợ hãi thôi, thậm chí còn sợ phải chết hơn cả người bình thường, bởi ông ta đã được hưởng mùi vị của quyền lực và giàu sang nên càng sợ mất đi sinh mệnh.
“Ha ha ha." Trang Báo đắc ý cười to, nhìn kẻ thù hôm nay lại như chó nhà có tang dập đầu xin tha, chỉ cảm thấy nỗi muộn phiền tích tụ vài chục năm dưới đáy lòng đã tiêu tan thành mây khói.