Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1793: Chớ có càn rỡ




Trang Hổ nhìn sang Trang Thạch Tam.
Hành động của ông ta làm sắc mặt của ông lão lúc trước cười nhạo Trần Khiêm trở nên đen kịt.
Bọn họ nổi danh từ lâu, đã bao giờ bị kẻ khác khinh khi như vậy, còn sai một tên nhóc con tí tuổi ra đấu với bọn họ?
Vẻ mặt Dược Nhất Cốc cũng lộ ra nét nhục nhã. Ông ta hít một hơi thật sâu, gật đầu, sau đó quát lớn: "Thầy Thương, thầy Tỉnh, thầy Lỗ! Xem ra phải mời các thầy ra tay rồi!"
Ba người hơi ngẩng đầu, nói với một người thanh niên đứng bên cạnh: "Dương Anh, cậu thử vài chiêu với cậu ấm đó xem sao!"
Gậu thanh niên mặc bộ đồ luyện võ bó sát người gật đầu, anh ta tiến tới trước mặt cậu Trang, vươn tay bày ra tư thế mời.
"Dương Anh là học trò lớn nhất của lão, đã theo lão học nghệ vài chục năm, nay đã đến Ngưng khí Đại Hậu kì, xử lí cậu Trang kia là chuyện không thành vấn đề." Ba người vị đại sư tự tin gật đầu nói.
Bọn họ sẽ không hạ thấp giá trị con người mà tự mình ra tay.
"Ha ha, tên nhóc đó muốn tự tìm cái chết sao?” Trang Báo cười khinh miệt, hắn ta nhìn Dương Anh nói: "Chỉ với tu vi chừng đó mà cũng dám khiêu khích cháu †a? Thạch Tam, không cần nhẹ tay với nó!"
"Muốn chết." Người thanh niên tên Dương Anh khổ công luyện võ mỗi ngày, sao có thể chấp nhận được sự khiêu khích như vậy.
Thân thể anh ta bật mạnh lên, vọt tới phía trước.
Mà Trang Thạch Tam chỉ khoanh hai tay cười lạnh.
Chỉ thấy một bóng người như thể mới đụng vào nhau đã tách ra, cơ thể bay vút ra ngoài ầm ầm nện vào vách tường khiến cho căn chòi giả cổ rung lên từng hồi.
"Dương Anh!" Sắc mặt ba đại sư từ lúc hai người va chạm đã thay đổi, nhịn không được kêu lên.
Lúc này mọi người mới thấy người bị đánh bay ra ngoài chính là Dương Anh.
Trên ngực anh ta in hằn một vết nắm đấm lõm sâu vào thịt, cả người dán sát vào tường, người mềm nhữn như bãi bùn nhão.
"Học trò của ông già còn chưa chết đâu, cháu tôi thương người, giờ thì đến mấy người rồi!" Trang Báo nở. một nụ cười, ánh mắt lóe lên sự khát máu.
Ba vị đại sư lạnh hết sống lưng, đã mất hết sự tự tin như lúc đầu. Dù gì Dương Anh cũng là đứa mạnh nhất trong số học trò của họ, nhưng đến một đấm nó cũng không đỡ nổi, vậy võ công của cậu ta chẳng phải còn cao hơn cả mình sao?
Nhưng giờ đã không còn cách xử lí nào khác, chỉ có thể kiên trì mà tiến lên thôi.
Ba đại sư chậm rãi bước lên trước, trong ánh mắt chờ mong của mọi người đi đến trước mặt Trang Thạch Tam, quát lớn:
"Nhóc con lắm lời, chớ có càn rỡI"
"Ba tên già kia, đừng có mà làm bộ làm tịch nữa, ra tay đi!" Trang Thạch Tam lạnh lùng nói.
"Hừ, cậu quá ngông cuồng rồi đó!" Dù biết mình không đánh được kẻ này, ba người cũng không nhịn được mà nổi giận, lập tức vận nội kình vọt lên.
"Bùm bùm!"
Chỉ trong nháy mắt, nắm đấm của hai người đã chạm nhau đến bảy tám lần mọi người chỉ có thể nhìn hai bóng đen tụ lại một khối ở trên sân đấu, mỗi một năm đấm, mõi một cú đá đều tạo ra luồng gió lớn, bọn họ đánh đến nơi đâu, vật cảnh nơi ấy đều tan tành vỡ nát.
"Con cháu đời thứ ba của nhà họ Trang cũng đã mạnh đến vậy rồi sao? Thật là đáng sợ." Dược Nhất Cốc thầm đổ mồ hôi lạnh trong lòng.
Ông ta giờ này chỉ như một con ếch ở đáy giếng, ngồi yên trong Thất Cốc Lĩnh vài chục năm nên vẫn tưởng rằng trời đứng thứ nhất ông đây xếp thứ hai, không hề hay biết bên ngoài có biết bao người chỉ cần giơ tay là có thể bóp chết ông ta.
"Sau trận chiến này, dù cho dùng một số tiền thật lớn cũng phải tìm được một vệ sĩ có năng lực ngang ngửa với Trang Báo, bằng không mình bị giết lúc nào cũng không biết." Ông ta nghĩ thầm, nhưng càng cầu mong ba vị đại sư có thể đánh thắng, bằng không ông ta có sống qua ngày hôm nay hay không cũng không biết được.
Chỉ nghe một tiếng "Äm' thật lớn, bóng người trên sân đột nhiên tách ra một người vẫn đứng nguyên tại chỗ, ba người còn lại liên tục lùi lại mấy bước, cơ thể lảo đảo lắc lư sắp gục.
Mọi người tập trung nhìn vào lập tức hoảng hồn, kẻ bị đánh lùi lại là ba đại sư.