Mà đúng lúc này, quản gia Dược Tam xách theo một cái bọc đi ra.
Đó là đồ mà Trần Khiêm mang tới.
Bên trong thật ra cũng không có thứ gì đặc biệt, chỉ có mấy cuốn sách ông chú dặn mang đến biếu Cốc chủ. Bên trong ghi chép một ít thông tin quan trọng về mấy
phương thuốc dân gian.
Tất nhiên, ông chú ngoài việc xin thuốc còn định cho anh kết thân với một thế lực mới.
"Gái tải rách của tên nào đây?" Dược Tam hừ lạnh. "Của tôi!"
Trần Khiêm lạnh lùng nhìn tên quản gia có cặp râu cá trê này.
"Nhìn là biết của cậu!"
Dược Tam nói xong liền ném túi xuống đất ngay trước mặt Trần Khiêm.
"“Nhặt lên, nhớ cút xa một chút!"
"Dược Taml"
Dược Minh nổi giận: "Ông có ý gì đấy? Tôi đã nói rồi, cậu Trần là đồ đệ của người có ơn với tôi và Cốc chủ, ông đối xử với cậu ấy như vậy là không xem tôi ra gì đúng không? Nếu lúc đầu không có tôi làm người đề bạt thì ông có thể ngồi lên cái ghế quản gia này thay thế tôi sao? Hơn nữa sao mà tôi đến bước đường này trong lòng ông phải rõ nhất chứ!"
Dược Minh tức giận đỏ bừng mặt.
Sắc mặt Dược Tam cứng đờ: "Dược Minh, lời của ông tôi không hiểu gì hết, tôi không hiểu ông đang nói gì"
Vừa nói, ông ta vừa bước lên trước một bước dẫm thẳng lên túi của Trần Khiêm.
Còn cố sức đạp thật mạnh.
Dược Minh tức điên lên, ngực ông ấy phập phồng.
"Thế nào? Muốn đánh tôi à? Ha ha, nhìn ông như vậy lòng tôi thoải mái lắm, nếu hôm nay ông dám đánh tôi †ôi còn vui hơn nữa đói"
Dược tam giơ tay vỗ võ vào mặt Dược Minh.
Bốp!
Lúc này, chợt có một tiếng vang giòn giã.
ÁI
Cả người Dược Tam bay ra ngoài, kèm theo đó là Tiếng kêu rên thảm thiết.
Cơ thể ông ta nện thật mạnh vào tường, mặt sưng lên, mồm đầy là máu, răng rụng mất mấy cái.
Hai người vệ sĩ đằng sau Dược Tam ngây ngẩn chưa tỉnh.
"Cậu... cậu dám đánh tôi?"
Dược Tam khó có thể tin, ông ta tức tối trừng mắt nhìn người trẻ đứng bên cạnh Dược Minh.
"Không phải tự ông muốn thoải mái sao? Tát một cái mạnh như vậy đủ thoải mái chưa?”
Trần Khiêm nhặt lại túi của mình, vỗ vỗ bụi dính trên đó.
"Muốn chết mài! Tẩn nó!"
Dược Tam quay lại thét lớn với hai tên vệ sĩ, toàn thân ông ta run rẩy như đứng không vững đến nơi.