Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1786: Có ai lại không xót xa đây




Bởi còn phải quay lại Dược Vương Gốc nên Trần Khiêm không đi chung với Lực Bá.
Khi anh đang trên đường về lại Dược Vương Cốc, dọc đường lại gặp phải một sơn động.
Cực kỳ bí mật.
Sau khi Lực Bá chạy thoát, nhà họ Trang hẳn sẽ cho. nhiều người đi tìm lại ông ta.
Dĩ nhiên lúc này Lực Bá sẽ không còn sợ bọn chúng dùng điện tấn công nữa, vậy khó tránh một hồi đổ máu. 'Trần Khiêm sẽ không để ý đến sống chết của nhà họ Trang đó, nhưng nếu Lực Bá giết hết bọn họ vậy thì thành cái đích lớn cho kẻ khác nhắm vào.
Vì vậy mà dẫn dụ sự chú ý của nhà họ Cổ và Cửu La Môn thì không hay.
Thế này cũng tốt, Lực Bá tạm trốn đi, bản thân cũng nên tranh thủ thời gian về lại Dược Vương Cốc tìm loại thuốc trị bệnh cho Hinh Hinh.
"Hừ, Dược Minh, kẻ nào ông cũng dám dắt vào trong cốc, ông tự cho mình là ai, còn tự ý sắp xếp một căn phòng cho anh ta ở?"
Lúc Trần Khiêm về đến nơi, vừa mới vào sân. Anh thấy một người trung niên tuổi tầm bốn mươi dẫn theo hai tên thuộc hạ đang đứng trong sân dùng giọng châm chọc xỉa xói Dược Minh.
"Quản gia Dược Tam, là do ông không biết thôi, chàng trai này là đồ đệ của người có ơn với tôi và Cốc. chủ, cậu ta đến đây xin thuốc nên tôi mới tạm xếp chỗ như vậy!"
Dược Minh cung kính trình bày với kẻ ngửa cằm ngang trời đứng trước mặt ông ấy.
"Sao? Còn tới xin thuốc nữa à? Còn lôi cả Cốc chủ ra đây, sao đến giờ tôi chưa từng nghe Cốc chủ nhắc đến chuyện ơn huệ nào cả? Dược Vương Cốc của chúng ta là nơi lũ dân đen tầm thường muốn đến là đến sao? Không hiểu phép tắc, người đâu, dọn sạch căn phòng đó cho. tôi, để con trai của ông bà giám đốc Trương vào ở phòng. sát căn phòng của Dược Minh! Dược Minh, hiện giờ ông không còn là quản gia nữa mà chỉ là một tên hầu trong Dược Vương Cốc thôi, ông hầu hạ khách quý cho tốt vào, cậu ấy có tí xây xướt nào tôi sẽ hỏi tội ông!"
Dược Tam cười khẩy phất tay.
Dược Minh không rõ chuyện gì xảy ra.
Ở đâu ra con trai của ông bà giám đốc Trương vậy? Nhưng không lâu lắm ông ấy đã hiểu.
Ông ấy thấy phía sau hai vệ sĩ đã có một cái nôi trẻ em đẹp đẽ tinh xảo.
Bên trong nằm một chú chó con.
Con trai của ông bà Trương hóa ra lại là con chó cảnh này sao?
Trên mặt Dược Minh xẹt qua nét giận dữ.
Ông ấy vì Cốc chủ, vì Dược Vương Cốc mà vào sinh ra tử, nay lại để ông ấy ở chung với một con chó, còn bắt ông ấy hầu nó?
Có ai lại không xót xa đây?
Dược Minh siết chặt nắm tay không dám lên tiếng, cho đến lúc này, ông ấy mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ông ấy thấy Trần Khiêm đang đứng ở cửa. Ông ấy cố nặn ra một nụ cười. "Cậu Trần vừa đi đâu vậy? Tôi đang tìm cậu đây!"
Chuyện vừa rồi Trần Khiêm đều đã chứng kiến tất cả.
Nhưng anh coi như không thấy gì nói: "Ra ngoài đi dạo một lát thôi!"
"Khu, cậu Trần, tôi có chuyện này thật khó mà mở lời, chỉ lo không tiếp đãi cậu được chu toàn! Hiện tại tôi thấp cổ bé họng, Dược Vương Cốc không có ai coi tôi ra gì! Cậu cũng thấy đấy, haizzz!"
Dược Minh lắc đầu thở dài.
Không cần hỏi cũng biết, chuyện ba loại thuốc kia e rằng khó.