"Ông quen biết tôi sao? Hay là biết về mảnh ngọc này?"
Ông ta có thể nói tiếng người, đã chứng tỏ ông ta không phải là người rừng.
Hơn nữa xem ra thái độ của ông ta đối với anh vô cùng kính cẩn chứ nào còn đòi giết đòi đánh như nãy nữa.
Trần Khiêm lập tức hỏi.
“Tôi từng được chiêm ngưỡng bức tranh vẽ Thiên thần đại nhân, mảnh ngọc máu rồng này là pháp bảo. luôn đi theo bên người Thiên thần đại nhân, không ngờ tôi lại có cơ hội tận mắt nhìn thấy Thiên thần đại nhân tôn quý, xin đại nhân tha mạng!"
Lực Bá không ngừng dập đầu.
Trần Khiêm có một bụng nghỉ ngờ muốn hỏi rõ Lực Bá.
Dù sao khó lắm mới gặp được người đến cùng nơi với Vân Tỉnh và chị gái áo trắng.
Chắc chắn Lực Bá này phải biết rất nhiều chuyện. Anh đang định hỏi ông ta cho rõ ràng. Chợt Trần Khiêm nghe được bên ngoài có mấy tiếng bước chân chầm chậm, có kẻ đang đang dò xét đi vào trong hang này.
Chắc là năm kẻ còn lại.
Hiển nhiên Lực Bá cũng đã nghe thấy tiếng động, ông ta ngẩng đầu nghi ngờ nhìn về phía Trần Khiêm.
Giống như đang hỏi, những kẻ này liệu có quan hệ gì với Thiên thần hay không?
Trần Khiêm lập tức đáp lời: "Thực lực của anh vô cùng mạnh mẽ, còn trên cơ tôi một khoảng xa, tại sao lại bị họ nhốt ở đây?”
"Haizzz, không phải tiểu nhân sợ sức người của bọn chúng mà sợ thứ pháp khí biết phát ra ánh sáng màu xanh lam trong tay chúng. Đó là sét từ trên trời đấy, bọn họ dùng sét để đánh tôi, tôi không dám phản kháng! Tôi cũng muốn trốn đi, nhưng bọn họ lại bày ra trận pháp thiên lôi, tôi không dám đụng vào đâu."
Lực Bá đau khổ nói.
Ha ha, Trần Khiêm cười thầm trong lòng.
Phỏng chừng Lực Bá đã nhầm côn điện thành một món pháp khí, mà hàng rào điện phía bên ngoài lại tưởng đó là trận pháp thiên lôi gì đó rồi.
Dựa theo lẽ thường, nguồn điện này không thể làm gì được Lực Bá.
Nhưng sâu trong lòng ông ta đã nể sợ thiên uy kia, khiến ông ta không dám chống lại.
Nực cười thật đấy, tí điện này còn không làm gì được mình, huống chỉ là Lực Bá so với anh còn khủng bố hơn.
"Ông có muốn ra ngoài không?"
Trần Khiêm hỏi ông ta.
Lực Bá gật đầu thật mạnh: "Thiên thần đại nhân, người sẽ cứu tôi sao? Nếu như tiểu nhân có thể rời đi nơi này, tôi nguyện đi theo hầu hạ đại nhân, nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài!"
Ông ta không ngừng dập đầu cầu xin.
Trần Khiêm vội vàng ngăn hành động của ông ta lại.
"Lực Bá, ông cứ đứng lên trước đi, đợi lát nữa phải nghe theo lời của tôi thì ông mới thoát khỏi đây được."
Trần Khiêm mất sức vô cùng mới đỡ dược ông ta đứng lên.
Lại ghé sát bên tai của ông ta, bày cho ông ta phải làm như này như kia.
Lực Bá nghe xong, gật đầu. Bên ngoài đấu trường.
"Chuyện gì xảy ra rồi? Sao sư phụ Sáu và sư phụ Bảy đi vào lâu vậy rồi vẫn chưa ra?"
Lúc này Dược Mộng Phi thấy có hơi lo lắng.
Mấy chục phút trôi qua rồi, dù không dụ được địch ra thì cũng phải có phong phanh gì chứ?
"Hay là sư phụ Sáu và sư phụ Bảy đang chiến đấu với tên người rừng ở trong đó, cho nên vào lâu như vậy mà vẫn không thấy bọn họ ra, năm thầy còn lại cũng đã vào đó rồi!"
Dược Mộng Dao thử phân tích.