Lúc này anh bị hai người giải xuống xe.
Mấy người Dược Mộng Phi dẫn đầu, đoàn người rồng rắn kéo vào bên trong.
"Mộng Phi, sao giờ mới đến, chúng tôi phải chờ cô lâu lắm rồi đấy!"
Đi vào bên trong, một người đàn ông trẻ tuổi nhuộm tóc bạch kim, hai tay cắm túi quần bước tới gần họ.
Anh ta nhìn Dược Mộng Phi cười cợt.
"Bận chút việc nên đến chậm một chút." Dược Mộng Phi thản nhiên nói.
"Ha ha, còn tưởng rằng Mộng Phi cô sợ thua nên không dám tới đấy!" Người đàn ông tóc bạch kim nói.
"Trang Thạch Tam, anh ăn nói kiểu gì thế, chị tôi mà sợ anh á, đừng tưởng mình bắt được một tên người rừng xấu xí là đã cảm thấy mình vô địch thiên hạ rồi. Ngày hôm nay tôi sẽ dạy cho người của Trang Gia Cốc mấy người biết thế nào là thực lực của Dược Vương Cốc, cái gì mà chiến thần bất bại chứ, đây nhổ vào!"
Miệng lưỡi của Dược Mộng Dao rất ghê gớm, mới mở miệng là đâm chọc một trận liên hồi.
"Được được được, chúng tôi mỏi mắt mong chờ, nhưng nếu Mộng Phi thua, nhớ đồng ý yêu cầu của tôi đấy, đừng hòng đổi ý!"
Cậu Trang cười gắn.
"Ha ha, cứ chờ mà gọi chị gái đi!"
Dược Mộng Phi không thèm nhìn anh ta, dân theo. người ngồi xuống một hàng ghế dành cho khách quý khác.
Trần Khiêm cũng bị họ áp giải tới.
Anh thấy đây trông giống như trường đấu thú cổ đại.
Ở giữa là một khu đất trống rất lớn, phía trên trải rộng mạng lưới điện dày đặc.
Phía Bắc khu đất trống có một cửa động đen ngòm, nếu Trần Khiêm không đoán sai thì nơi này ät phải là chỗ ở của người rừng kia.
Xung quanh là ghế ngồi xem trận đấu hình vành khuyên.
Chỗ ngồi có sức chứa lên đến bốn năm trăm người.
Mà số người ở đấu trường lúc này cũng phải đến hai ba trăm người.
Đều là mấy cậu ấm cô chiêu trong miệng tên vệ sĩ đến xem xiếc.
Bọn họ ngồi một góc uống rượu vang, phấn khích hò reo khiến người khác đau cả đầu.
"Các thầy, nói gì thì nói, tên người rừng này cũng không đơn giản đâu, nghe nói nhà họ Trang cũng phái không ít cao thủ cảnh giới Hóa Khí mà một hiệp cũng không đấu lại tên đó. Tuy mọi người đều rất mạnh nhưng cũng không nên khinh địch, vì lí do an toàn, bảy vị hãy cùng lúc vào sân đấu!"
Sau khi ngồi xuống, Dược Mộng Phi dặn dò.
"Cô chủ, chỉ là một tên người rừng mà thôi, không đến mức đó chứ? Tôi thấy một mình thằng Bảy lên là có thể xử hắn ta rồi!"
Người già nhất trong số bảy người cũng phải hơn sáu mươi tuổi, người trẻ nhất cũng gần đến bốn mươi.
Ông lão lớn tuổi khinh thường nói.
"Tôi đánh cược với Trang Thạch Tam, nên để ăn chắc, tôi còn đặc biệt bắt một mồi nhử đến cho mọi người, để anh ta vào trước dụ địch sau đó mọi người mới xông lên, vẫn nên bảy người cùng ra tay đi, dù sao. Trang Thạch Tam cũng không quy định bao nhiêu người!"
Dược Mộng Phi nói. Bảy người lúc này mới đồng ý. "Mấy người dẫn anh ta vào đấu trường đi!"
Dược Mộng Phi nhìn sang mấy tên vệ sĩ còn lại, chỉ chỉ Trần Khiêm.
"Cậu Trang, cậu nói xem người của Dược Vương Cốc có thể đánh bại chiến thần bất bại thật sao? Bảy người này tôi biết, họ đều là thầy của Dược Mộng Dao, thực lực còn là điều bí ẩn, ngay cả Cốc chủ của chúng ta thấy bảy. người này cũng phải dè chừng!"
Gã sai vặt đứng cạnh cậu Trang nhỏ giọng nói.
"Sợ cái gì, tên người rừng đó rất mạnh, thậm chí còn vượt qua cả tưởng tượng của ba tôi rồi, trận đấu mấy ngày gần đây của hắn ta cậu cũng được thấy đấy, vô cùng tàn bạo, tôi không tin hắn ta lại dễ bị đánh bại được!"
"Hơn nữa, tôi cũng muốn hưởng cô ả Dược Mộng Phi này lâu lắm rồi, mỗi lần ả lắc lư trước mặt, hồn phách tôi cứ như bị hút hết vậy, lần này khó lắm mới ép. cô ả chịu cược với tôi, nếu như chúng ta thắng thì chuyện vui của cậu đây đến rồi, ha hat"
"Nhưng thuộc hạ vẫn rất lo lắng!"
"Không có gì phải lo cả yên tâm đi, tôi đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi! Chỉ cần bọn họ vào đó thì sẽ không có đường mà ra đâu, ha hai"
Trang Thạch Tam lạnh lùng liếc sang Dược Mộng Phi trắng nõn nà gần đó, trong mắt lóe lên sự tham lam.
"Chiến thần! Chiến thần! Chiến thần!"
Lúc này, bảy người thêm Trần Khiêm là tám người đã đứng giữa khu đất trống.
Mọi người quanh sân đều đứng dậy hô to, tiếng hoan hô như dậy cả đất trời.
"Nhóc ranh, cậu cũng thật là đen đủi, hôm nay cô chủ tốt tính nên mới để cậu làm mồi nhử cho chúng tôi, đã vậy thì hãy làm việc đi, chúng tôi sẽ báo thù cho cậu!"
Bảy người liếc nhìn nhau, sau đó quay sang lắc đầu nhạo báng Trần Khiêm.
Trần Khiêm không để ý tới bọn họ, anh cẩn thận quan sát cái hang đen như mực trước mắt kia.
Một luồng sát khí lạnh thấu xương như đang phả ra từ trong hang tối, từ trong đó, tiếng gào thét của thú hoang không ngừng vọng ra.
"Rốt cuộc là kẻ hoang dã nào lại mang sức mạnh mê hoặc tâm trí người ta như vậy?”
Trần Khiêm nhíu chặt mày suy tư...