Anh hai Lý cũng đã kể hết chuyện vừa xảy ra cho mọi người.
"Thằng khốn!" Trần Khiêm tức đến phát run. Hóa ra là người của nhà họ Cổ đến để tìm anh, mà chúng phát hiện trên người Hinh Hinh có mùi thảo dược mới gặp phải họa này.
Nhà họ Cổ! Ngay cả một đứa bé mà bọn mày cũng không tha!
Trong mắt Trân Khiêm đong đây sát ý.
"Cẩn thận vết thương của cháu, trước hết hãy tập trung cứu Hinh Hinh đãi!"
Ông chú nhìn Trần Khiêm tức giận, trong ánh mắt lóe lên một vệt đỏ sậm, vội vàng đè bả vai của Trần
Khiêm để anh giảm lại lệ khí của mình.
Nếu không, Trần Khiêm có thể vì khí huyết hỗn loạn mà nội tạng thương tổn.
Nhưng Trần Khiêm lại không nuốt được nỗi hận này. Nhưng cũng may y thuật của hai người đều rất giỏi. Cuối cùng cũng nối lại được cánh tay cho Hinh Hinh. Nhưng nếu muốn xóa bỏ hoàn toàn vết thương, không phải là không thể nhưng cần vài loại thảo dược vô cùng đặc biệt.
Mãi cho đến đêm khuya, Hinh Hinh được băng bó cẩn thận đã được dỗ ngủ rồi.
Anh hai Lý để Hinh Hinh ở lại đây cũng rất yên tâm, vì vậy đã về nhà chăm sóc mẹ Hinh Hinh.
Lý Mộc Mộc ngồi bên giường trông Hinh Hinh.
Trần Khiêm ngồi bên ngoài gian nhà.
Anh hút thuốc, hai nắm tay siết chặt khi nghĩ lại chuyện ngày hôm nay.
Hinh Hinh vẫn chỉ là một đứa bé, một đứa trẻ thơ ngây đầy sức sống.
Nếu không phải ông chú về sớm, sợ rằng tính mạng của Hinh Hinh sẽ vì anh mà lâm nguy.
Nếu thật như thế, thì Trần Khiêm thật không dám sống tiếp nữa.
Nhà họ Cổ, Cửu La Môn, tôi sẽ không bỏ qua cho các người!
Trần Khiêm siết chặt nắm tay, khớp xương vang lên tiếng rơm rớp ghê người.
"Tiểu Khiêm, còn đang tự trách mình sao?” Lúc này, ông chú đi tới cạnh anh. Ông ấy ngồi xuống ngay cạnh Trần Khiêm.
"Vâng, cám ơn chú, nếu không có chú ngày hôm nay Hinh Hinh sẽ gặp nguy hiểm rồi!"
Trần Khiêm cúi đầu.
Ông chú rút một điếu thuốc đưa lên miệng, rút nửa điếu thuốc trong tay Trần Khiêm ra châm lửa.
"Được rồi, đứng nhắc tới mấy thứ đó nữa, có sức ngồi đây tự trách mình chẳng bằng suy nghĩ thật kỹ, làm sao sớm ngày bước vào Hóa cảnh Trung kì, chống lại được sự đuổi giết của bọn người nhà họ Cổ và Cửu La Môn!"
Ông chú nói.
Khoảng thời gian này, những thứ như gia tộc bí pháp là gì, rốt cuộc thì thế giới này như thế nào...
Ông chú đều đã nói rất kĩ càng với Trần Khiêm.
Ông ấy nói tiếp: "Tiểu Khiêm, khả năng trời cho và thể chất của cháu không giống các thiên tài tu luyện khác, cháu có một ưu thế trời cho, hơn nữa vào đêm cháu và Hắc Tướng chiến đấu, chú thấy kĩ thuật cháu dùng đều rất tuyệt diệu, đây đều là do người khác dạy cháu hay gì?"
Đây đúng là điều ông chú vẫn luôn nghỉ ngờ.
"Đây lại là một lần có duyên nữa, nhờ đó mà cháu đã học được!"
Trần Khiêm nói.
"Xem ra cháu rất may mắn đấy. Chỉ là, nếu cháu đã học được chúng thì nên dành nhiều thời gian hơn để tự rèn luyện bản thân, không nỗ lực thì không được đâu, lần này đối chọi với nhà họ Cổ, chú nghĩ cháu đã hiểu được điều này!"
Ông chú khuyên nhủ.
Trần Khiêm gật đầu thật mạnh.
Đúng là anh đã được kế thừa rất nhiều võ công và kĩ thuật hiếm có từ trên miếng ngọc bội hình tròn.
Chúng nó giống những những đoạn kí ức và trải nghiệm, tồn tại rất rõ nét trong đầu anh.
Trước đây khi chưa đến cảnh giới Hóa Khí, phần lớn những thứ trong đó anh không thể luyện.
Nhưng bây giờ đã khác rồi, anh có đủ cả năng lực và tư cách để tập chúng.
"Trở nên mạnh mẽ. Đây là tín điều lớn nhất của mình! Những việc vô bổ đã làm lúc trước thật quá nhiều rồi, ông chú nói phải, bản thân mình phải biết tận dụng hết những tài nguyên tốt đẹp này mới được!”