"Cháu không biết!"
Hinh Hinh bị Cổ Phong nhấc bổng lên treo giữa không trung.
Nhưng mặc cho Cổ Phong đe dọa như thế nào thì Hinh Hinh cũng chỉ nói không biết.
"Mấy người thì sao? Cũng không biết?”
Đôi mắt ác liệt của Cổ Phong lập tức bản về phía ba mẹ Hinh Hinh.
Tay đã hơi hơi bóp chặt.
Anh hai Lý và vợ anh ấy sợ muốn hồn bay phách lạc, vợ anh ấy còn hoảng loạn hét toáng lên.
Nhưng hai người vẫn căn chặt răng như cũ.
Trên thực tế, bọn họ biết rõ, người thanh niên tên Trần Khiêm được ông chú cứu chính là người mà những kẻ này muốn tìm.
Nhưng từ trước đến giờ nhóm anh hai Lý luôn trung nghĩa, phản bội người khác, đặc biệt là phản bội lại ông chú, chuyện này bọn họ không làm được.
Lập tức vội vàng lắc đầu.
"Xem ra, không cho mấy người thấy máu thì mấy người vẫn không biết mình gây nên hậu quả gì nhỉ!"
Nói xong, Cổ Phong cười lạnh.
Sau đó, chỉ thấy anh ta vung tay lên, một tia sang trắng từ trên không trung xẹt qua, theo sau đó, một dòng. máu tươi túa ra từ cánh tay phải của Hinh Hinh.
Một cánh tay của Hinh Hinh vậy mà đã bị Cổ Phong chặt mất.
"Á"
Hinh Hinh đau đớn khóc to.
"Tay của con"
Mẹ của Hinh Hinh bởi vì bị kích thích qua độ, máu dâng lên nào mà ngất lịm ngay tức khắc.
"Tên súc vật không có tính người kia, tao liều mạng với mày!"
Con ngươi anh hai Lý giăng đầy tơ máu, lập tức giấy giụa lao đến.
Thế nhưng anh ấy nào có là đối thủ của đám vệ sĩ nhà họ Cổ này, còn chưa kịp xông đến đã bị chúng đánh ngã xuống đất.
"Tiếp tục không chịu nói, chỉ sợ thứ rơi xuống sẽ là đầu đứa con gái của mày đấy!"
Cổ Phong ác liệt cười gần.
Trong mắt anh ta, chém đứt cánh tay của một cô bé dường như chỉ giống với việc nện đứt một chiếc chân của con kiến nhỏ vậy.
Trong lòng bàn tay anh ta có một lưỡi dao trắng ởn đang xoay tròn.
Anh hai Lý bị bọn chúng giầm đạp vẫn sống chết giấy giụa.
"Đã vậy thì lưỡi dao này của tao phải chặt xuống rồi!"
Cổ Phong lắc đầu cười cợt, cổ tay anh ta hơi chuyển động.
Lưỡi dao sắc bén liền phóng về phía cổ của Hinh Hinh.
Nghĩ cũng biết, nếu lưỡi dao này mà rơi xuống. Hinh Hinh tất nhiên sẽ đi đời nhà ma.