Chuyện gì vậy?
Trong lòng Trần Khiêm thầm nghi ngờ.
Nhưng vẫn không nghĩ ra, Trần Khiêm cũng không nghĩ nữa, anh theo Lý Mộc Mộc vào phòng.
Phía ngoài khu nhà cũ.
Dưới sự dẫn dắt của mấy người nhà họ Cổ, một đám vệ sĩ áo đen tiến vào lục soát từng nhà một.
Khu nhà cũ có hơn trăm hộ dân sinh sống.
Ngày thường, mọi người tương thân tương ái, cực kỳ đoàn kết.
Thấy có người phá cửa xông vào, mọi người đều chạy ra xem có chuyện gì xảy ra, thế nhưng lại bị đám vệ sĩ áo đen vừa đánh vừa mắng đuổi trở về.
Cổ Phong ngồi trên một chiếc xe sang ở sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, một cô bé xuất hiện, khiến Cổ Phong phải nhướn mày, sau đó anh ta chậm rãi mở mắt.
Lia ánh nhìn về phía cô bé.
Cô bé con cũng bị chuyện xảy ra trước mắt dọa thót tim.
"Hinh Hinh, mau quay lại!"
Bố mẹ cô bé không quan tâm mấy người vệ sĩ ngăn chặn vội lao từ trong nhà ra.
Luôn tục vẫy gọi con gái quay về.
Đám người này rất đáng sợ, họ không thể dây vào đâu!
"Há?"
Cổ Phong tiếp tục nhìn chằm chằm Hinh Hinh, lúc. này, anh ta hơi động nhẹ ngón tay của mình.
Lập tức có tên thuộc hạ hiểu ý, đi thẳng tới nhấc bổng cô bé Hinh Hinh đang chuẩn bị chạy về nhà lên.
"Mẹ ơi" Hinh Hinh sợ hãi òa khóc.
Bố mẹ cô bé cũng rất sợ, hai người vội vàng xông qua chỗ cô bé.
"Cút!"
Nhưng lại bị mấy tên thuộc hạ đẩy ngã xuống đất.
Còn dùng dao kề vào cổ họ.
"Các người muốn làm gì? Chúng tôi không hề đắc tội với các người, đó là con gái của tôi, con bé còn nhỏ như. vậy, mấy người muốn làm gì nó!"
Hai vợ chồng khóc lóc hô hào.
"Yên tĩnh chút, còn lăng nhằng tiễn mấy người luôn!"
Tên vệ sĩ quát.
Thuộc hạ của nhà họ Gổ đã xách theo bé Hinh Hinh đến trước mặt Cổ Phong.
"Trên người con nhóc này có một mùi cỏ thuốc rất lạ, mùi thuốc này người thường không biết điều chế đâu!"
Cổ Phong híp mắt, lạnh nhạt nói.
Thuộc hạ của nhà họ Cổ dữ dăn nhìn cô bé Hinh Hinh: "Nhóc ranh, chỗ chúng mày ở mấy hôm nay có bệnh nhân lạ mặt nào đến không? Có hay không!?"
“Cháu... Cháu không biết!"
Hinh Hinh sợ hãi òa khóc thật to.
Ba nuôi đã nói với bé, dù thế nào cũng không được nói cho người khác nơi ở của anh Trần Khiêm, dù thế nào cũng không được phép nói.
Bé Hinh Hinh dù nhỏ nhưng lại rất nghe lời ba nuôi.
"Bé con, tốt nhất là hãy ngoan ngoãn nói thật đi, nếu không ba mẹ nhóc sẽ gặp nguy hiểm đấy, đồng thời cái mạng nhỏ của nhóc cũng khó mà giữ được!"
Khoé miệng Cổ Phong nhếch lên một nụ cười nhạt, anh ta bước xuống khỏi xe.
Đôi mắt tà ác nhìn chằm chằm bé Hinh Hinh: "Nói hay không? Phải biết rằng anh muốn giết mấy người cũng chỉ như nghiền chết một con kiến mà thôi!"