Nhà họ Cổ và Cửu La Môn hợp tác, hai bên ráo riết tìm kiếm nơi trú ẩn của Trần Khiêm.
Việc có thể tìm thấy Trần Khiêm một lần nữa hay không có ý nghĩa vô cùng quan trọng với cả Cổ Nguyệt Hà của nhà họ Cổ và Cửu La Vương của Cửu La Môn.
Tam Thánh Giáo của Vân Tinh cũng đã bắt đầu tìm kiếm dấu vết Trần Khiêm.
Mục đích của cô ta đương nhiên không giống với mục đích của đám Cổ Nguyệt Hà và Cửu La vương, Vân Tỉnh cần phải tìm được anh ấy, đồng thời ép anh ấy gả cho mình nữa.
Giữa hai người đã xảy ra một vài tranh chấp.
Đa phần tinh lực của mụ già Cổ Nguyệt Hà và Cửu La Vương đều nhắm vào tung tích của Vân Tỉnh.
Vậy thì lẽ tất nhiên, nhiệm vụ tìm kiếm Trần Khiêm lại rơi lên đầu của Cổ Phong và Hắc Tướng.
Nhà họ Cổ không chỉ là bá chủ của Cổ Thành, mà còn thống trị khắp cả vùng Thái Thành nữa.
Nhà họ Cổ mới vừa ra lệnh, nhà họ Tây Môn ở Thái Thành lập tức chỉ một lượng người và vật tư lớn cùng tham gia cuộc truy tìm.
Khắp nơi đều đang tìm Trần Khiêm.
Chưa đến bảy ngày, Cổ Phong đã lật tung toàn bộ Thái Thành không chừa một xó.
'Thế nhưng vẫn không tìm thấy một cái bóng của Trần Khiêm.
Việc này khiến Cổ Phong bực tức vô cùng. Đến tận ngày hôm nay.
Chỉ còn lại khu nhà cũ rộng mênh mông này là chưa được tìm kiếm.
Mang trong mình tâm trạng lo lắng khôn cùng, hai người Cổ Phong và Hắc Tướng, thêm nhóm lâu la của gia tộc Tây Môn góp lại cỡ một hai trăm người đều tiến về phía khu nhà cũ.
Nếu vẫn không tìm thấy người, vậy chỉ đành đi vào. sâu trong núi.
Cổ Phong thầm nghĩ.
Bà đã mượn sức mạnh của đóa hoa quỷ để tra xét, Trần Khiêm chắc chắn chưa kịp chạy khỏi Thái Thành.
"Anh Trần, chị Mộc, Hinh Hinh sắp phải đi học rồi, ngày mai em lại đến tìm hai người chơi cùng nhé, đây là trứng gà mà mẹ em bảo mang đến cho anh chị nè!"
Trong một căn phòng thuộc khu nhà cũ.
Một cô bé trông mới năm sáu tuổi, buộc tóc hai bên, trông đáng yêu vô cùng.
Cô bé vui tươi nói với đôi nam nữ đang đứng trước cửa.
"Anh Trần, anh bị ốm nên phải ăn nhiều vào! Ăn nhiều trứng gà để bồi bổ cơ thể mới được!"
Cô bé cười nói.
Lời này làm cô gái đứng bên cạnh cười khúc khích.
Người thanh niên này tất nhiên không phải ai khác mà chính là Trần Khiêm, sau khi được ông chú cứu sống, cơ thể anh vẫn còn rất yếu, còn chị Mộc kia là Lý Mộc
Mộc mà Trần Khiêm vẫn gọi bằng cái tên “Nhóc con”.
"Được thôi, anh Trần của em ốm yếu như vậy, chắc chăn chị sẽ giám sát anh ấy!"
Lý Mộc Mộc cười nói.
Đúng là lời khờ dại của trẻ con.
Trần Khiêm nghe vậy chỉ cười không nói.
Anh nhìn cô bé đầy vẻ chiều chuộng.
Bản thân anh lần này bị thương rất nặng, suýt thì bị Hắc Tướng hành hạ đến chết, xương cốt khắp người cũng bị hắn ta bẻ gần hết.
Đồng thời còn bị nội thương nghêm trọng cộng thêm trúng kịch độc.
Theo phán đoán của ông chú, bản thân anh lần này đúng là tìm được đường sống trong chỗ chết, trong vòng một tháng tỉnh lại được đã là rất giỏi rồi.
Nhưng chuyện mà ông chú không nghĩ tới là mới ba ngày thôi Trần Khiêm đã tỉnh dậy rồi.
Càng đang ngạc nhiên hơn là phần xương cốt bị tổn thương phục hồi lại với một tốc độ đáng kinh ngạc.