"Thật mà chú, cháu không lấy chú ra làm trò đùa đâu, không tin thì chú tự xem đi, ảnh chụp cô gái thật sự giống chú y như đúc!”
Cô gái vội la lên.
Nói xong còn đặc biệt rút tấm ảnh đó ra đưa cho ông ấy nhìn.
Ông chú cũng hơi tò mò.
Ông ấy liếc nhìn cô gái, sau đó mới cầm lấy bức ảnh mà cô ấy đưa qua.
'Vừa nhìn, ông chú giống như bị điện giật toàn thân vậy, bàn tay run run đánh rơi cả bức ảnh xuống đất.
Người trong bức ảnh chính là Tô Tử Nguyệt. "Chú, chú bị sao thế?"
Thấy người ông ấy không ngừng run rẩy, sắc mặt cũng thay đổi, đây đúng là chuyện cô ấy lần đầu được nhìn thấy.
Ông chú cẩn thận nắm chặt bức ảnh trong tay, lập tức vội vàng nói: "Không có việc gì, chú không sao cả. Được rồi, Tiểu Khiêm đã được băng bó cẩn thận, cháu đứng đây trông chừng cậu ấy một lát, chú có việc ra ngoài một lát!"
Nói xong, ông ấy vội vã xoay người đi ra ngoài.
"Lạ thật đấy!"# Cô gái gãi đầu.
Tuy rằng cô ấy rất nghịch ngợm, thế nhưng vẫn luôn rất nghe lời ông chú.
Lập tức ngồi xuống bên giường.
Hai tay chống má, lắng lặng ngồi ngắm Trần Khiêm. Nhìn trái ngó phải.
Ế
Ánh mắt của cô gái bỗng sáng rực lên, bởi vì vết máu trên mặt Trần Khiêm đã bị ông chú lau sạch hết.
Để lộ một khuôn mặt vô cùng ưa nhìn.
Nhìn kĩ thêm chút, cũng đẹp trai lắm.
Cô gái giơ tay nhéo nhéo mặt Trần Khiêm: "Hì hì, cậu chàng cũng dễ nhìn lắm! Nhưng sao càng nhìn càng thấy đôi mắt của anh giống chú thế nhỉ?"
Cô gái bỗng lẩm bẩm.
Trong lòng cô vẫn luôn cất giấu một bí mật, bí mật về ông chú.
Hành vi cử chỉ của chú luôn nhã nhặn lại bí ẩn, tuy vẻ ngoài xấu xí thế nhưng hành động vô cùng ga lăng.
Khiến cô ấy vô cùng yêu thích. Về những vết thương trên mặt chú ấy, câu trả lời của chú luôn là do gặp phải trận hỏa hoạn, ảnh chụp hồi trước cũng không còn nữa.
Làm cô ấy tiếc nuối vô cùng, cô ấy thực sự rất muốn biết khi trước ông chú trông như thế nào?
Cô gái nhìn Trần Khiêm một lượt, lại ngó sang ông chú đang đang lặng yên ngồi hút thuốc nơi khung cửa.
Cô nghĩ thầm trong lòng: "Hôm nay chú có gì đó lạ quá"
Mà giờ khắc này, ông chú ngồi ngoài cửa ngắm nhìn bức ảnh của Tô Tử Nguyệt trong tay.
Cơ thể ông ấy hơi hơi run rẩy, có ánh trăng soi sáng, trong con mắt ông giống như thấp thoáng ánh lệ nhạt nhòa.
Ánh mắt của ông ấy cực kì dịu dàng.
Ông ấy ngơ ngác nhìn hồi lâu, mới chậm rãi cất tấm ảnh đi.