Ông Ba này tên là Cổ Tam Nguyên, ông ta chính là một trong những người phụ trách việc giao lưu giữa nhà họ Gổ và thế giới bên ngoài.
Vì vậy ông ta rất hay qua lại với nhà Tây Môn.
“Ừ, tôi đã từng thấy hình của cậu ta rồi, cậu ta chính là cậu Trần của Kim Lăng. Các người biết không, người này ra tay rất độc, hơn nữa lại còn bí ẩn khó lường. Phía Bắc có nhà họ Mạc, nhà họ Long, phía Tây Nam có nhà Tư Đồ, tất cả bọn họ đều mất mạng dưới tay cậu ta!”
Cổ Tam Nguyên nói.
Mắt của Tây Môn Tùng sắp lòi ra ngoài.
'Tây Môn Vũ cũng sợ che miệng lại.
“Chuyện này là thật hay giả vậy?”
Hai cha con cùng đồng thanh hỏi.
“Giả được nữa à? Hơn nữa tôi muốn báo chuyện này cho các người nghe, lần này Trần Khiêm cũng đến nhà họ Cổ. Bà cụ chúng tôi đã dặn dò nếu Trần Khiêm đến đây thì tôi sẽ phụ trách dẫn đường cho cậu ấy. Hơn nữa bà ấy còn nói sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ đến, không ngờ bà ấy nói đúng như thần!”
Cổ Tam Nguyên thổn thức nói.
“Nói vậy thì cậu ta còn là khách quý của nhà họ Cổ sao?”
'Tây Môn Tùng lại càng sợ hãi hơn.
“Có thể nói là vậy! Trước đây tôi nghe nói người của Tam Thánh Giáo và Cửu La Môn từng phái cao thủ giết cậu ấy nhưng đã thất bại hết rồi. Các người cũng không có mắt nên mới chọc trúng một người như vậy!”
Cổ Tam Nguyên lắc đầu.
“Tôi... Tôi đâu biết anh ta lợi hại như vậy đâu, biết thế tôi nào dám động vào!”
Tây Môn Vũ sợ hãi nói. “Nhưng mà ông Ba, tại sao người của Tam Thánh Giáo và Cửu La Môn lại muốn bắt cậu ta? Hơn nữa nhà họ Cổ cũng...”
Tây Môn Tùng hỏi.
“Bởi vì trên người cậu ấy có một món đồ đặc biệt, nếu ai có được thì sẽ được chạm đến một bí mật lớn!
Cổ Tam Nguyên nhấn mạnh từng chữ một.
“Bí mật lớn?”
Mắt Tây Môn Tùng sáng lên.
Sau đó dường như ông ta nghĩ đến chuyện gì đó, ngẩng đầu khẽ nói.
“Có phải nhà họ Cổ cũng muốn...”
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Cổ Tam Nguyên, Tây Môn Tùng không dám nói thêm gì nữa.
Nhưng thầm thở phào nhẹ nhõm. Trần Khiêm đã về tới khách sạn.
'Tất nhiên phòng của khách sạn đã bị Tây Môn Vũ cho người phá tung.
Thiết Thành vừa thấy đã muốn đi giết nhà Tây Môn.
Nhưng hắn ta lại bị Trần Khiêm gọi lại.
“Anh Trần, đây không phải là phong cách của anh, 'Tây Môn Vũ này cứ năm lần bảy lượt nhăm vào chúng ta, lần này không thể tha cho nhà họ Tây Môn được!”
Thiết Thành nói.
“Tôi cảm thấy trong khoảng thời gian này tôi cứ lo lắng đủ thứ, không thể tập trung tinh thần, tôi không muốn lãng phí sức lực với người nhà Tây Môn gì đó nữa.”
Trần Khiêm lắc đầu.
Thiết Thành tức giận đấm lên vách tường rồi than thở.
Cũng ngay lúc này, Thiết Thành tập trung nhìn về phía chiếc bàn bên cạnh khách sạn.
“Sao thế?”
Thiết Thành nghi ngờ: “Anh Trần, hình như có người đến phòng mình?”
Trần Khiêm nhìn hiện trường bị Tây Môn Vũ làm cho rối tung, nhíu mày: “Tôi biết...”
“Không phải, ý tôi không phải như thế, anh Trần anh nhìn xem, có người để lại một tời giấy hẹn anh ra ngoài gặp mặt kìa!”