Lần này nhất định phải làm hai người họ đẹp mặt mới có thể giải tỏa được cơn tức này.
"Sao vậy? Họ Trần kia, anh dám không nể mặt anh Phi của chúng tôi? Anh Phi bảo anh làm đối thủ của anh ấy, hơn nữa còn được anh ấy đích thân đánh cho không ngóc đầu lên được, đó là vinh hạnh của anh mới đúng chứ, anh dám không nghe theo?"
Lúc này, chàng trai lực. lưỡng đứng bên cạnh Đoàn Phi bước ra, đi tới trừng mắt nhìn Trần Khiêm rồi nói.
Anh ta tên là Lương Vũ, nghe Bạch Tiểu Phi giới thiệu thì anh ta là một trong những nhân vật cốt lõi của đội đào tạo thử nghiệm lần này, thực lực không hề tâm thường chút nào, chẳng qua là anh ta cũng chỉ có thể đứng ở dưới ngước nhìn Đoàn Phi mà thôi.
Bây giờ Trần Khiêm lại công khai từ chối lời khiêu chiến của Đoàn Phi.
Trong lòng Lương Vũ cảm thấy giống như bị tát lên mặt một cái thật mạnh vậy.
Đương nhiên Đoàn Phi cũng hơi bực mình, đôi mắt đang híp lại của anh ta chậm rãi mở ra, nhíu mày nhìn.
"Không nể mặt đó thì sao?" Trần Khiêm ngẩng đầu lân cười cười nhìn anh ta.
"Mày.. " Mặt của Lương Vũ đỏ bừng lên, lúc này anh †a chỉ muốn đánh người.
Bạch Tiểu Phi nhanh chóng đến bên cạnh Trần Khiêm.
Mặc dù bây giờ võ thuật của cậu Trần rất mạnh, đặc biệt là lúc anh thể hiện năng lực khi bắt trộm làm Bạch
Tiểu Phi thực sự kinh ngạc.
Nhưng bây giờ cậu Trần lại đắc tội với tên Đoàn Phi này.
Điều này khiến cho Bạch Tiểu Phi cảm thấy căng thẳng, phải biết rằng, cái tên Vương Mãnh lúc đầu đã rất khó đối phó rồi, nếu như tên Đoàn Phi kiêu ngạo bằng trời này mà ra tay thì tên Vương Mãnh đó sẽ chẳng chịu được bao nhiêu hiệp.
Vì vậy nếu Đoàn Phi và Lương Vũ đó cùng ra tay thì Bạch Tiểu Phi thật sự lo lắng cho an toàn của cậu Trần.
"Anh Phi, anh Vũ, chắc chắn có gì đó hiểu lầm gì rồi, xem như nể mặt Tiểu Phi đi, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện có được không?"
Bạch Tiểu Phi nói.
"Chúng ta cùng uống một ly, cho dù là các anh muốn bồi thường thế nào, bọn em đều sẽ đồng ý!"
Vì không muốn cậu Trần phải gặp nguy hiểm nên Bạch Tiểu Phi đành phải xuống nước cầu xin thôi.
"Tiểu Phi, anh hiểu tấm lòng của cậu nhưng anh không rảnh để ngồi xuống nói chuyện với bọn họ!" Trần Khiêm vỗ vai Tiểu Phi. Tất nhiên anh biết Tiểu Phi đang lo cho an toàn của anh nên mới như vậy.
Nhưng những gì Trần Khiêm nói cũng là sự thật, bây giờ anh chỉ muốn nhún nhường cho đỡ phiền, rồi hoàn thành chuyện của mình thôi.
Hạn chế động vào chuyện phiền phức.
Có thể nói, trong một vài chuyện, nếu Trần Khiêm có thể nhường thì chắc chắn anh sẽ nhường hết mức có thể.
Lúc này Trần Khiêm nhìn về phía Tây Môn Vũ.
"Nếu cô thấy oan ức gì thì có thể bảo ba cô đến Kim Lăng, tìm cậu Trần ở Kim Lăng, tôi nghĩ, cô sẽ có được câu trả lời mà cô mong muốn!"
Trần Khiêm cười lạnh nói.
"Hả? Cậu Trần ở Kim Lăng?”
Trần Khiêm vừa thốt ra câu này xong, cả hội trường lại được kinh ngạc...