Là vì Thiết Thành của bây giờ làm các cô cảm thấy sợ hãi.
Còn bản thân anh thì lại già dặn quá rồi.
Ngược lại, tính tình Tiểu Phi thì vẫn phóng khoáng thoải mái như vậy.
Tất nhiên là sẽ thu hút sự chú ý rồi.
Nhưng không để ý thì cứ không để ý đi, chẳng sao cả, lần này Trần Khiêm ra ngoài là để đi chơi với anh em, mai anh còn phải đến Cổ Thành nữa.
Đâu phải đến đây tìm người yêu! Buổi tiệc được tổ chức tại khách sạn lớn nhất Thái Thành.
Hơn nữa, do chịu ảnh từ nhà họ Cổ ở Cổ Thành, nên người ở Thái Thành đều biết võ, và thích xem các cuộc thi đấu võ hay đấu vật gì đó.
Vừa bước vào đại sảnh của bữa tiệc.
Là đã có thể nhìn thấy, trong đại sảnh to lớn rộng rãi có dựng một võ đài, trên võ đài là có vài võ sĩ đang so tài.
Thiết kế chỗ ngồi trong đại sảnh cũng rất thú vị.
Tất nhiên hàng ghế đầu phải giành cho các vị khách quý nhất, Trần Khiêm nhìn thấy, là nhóm người đi chung với Tiểu Phi kia.
Chỉ là Trần Khiêm cũng nhận thấy được, Tiểu Phi đi chung với đám người đó, hình như không được hoà hợp lắm.
Tiểu Phi không hề muốn tụ tập chung với bọn họ.
Đúng lúc Trần Khiêm cũng không muốn qua đó để bắt chuyện với đám người đó.
Nói thật lòng, đám người đó đều tự cho rằng mình hơn người ta, cho rằng mình là người giỏi nhất thế giới này, thậm chí họ còn chẳng thèm nhìn người bên cạnh.
Trần Khiêm cũng lười đi tính toán so đo với bọn họ. Vì vậy mọi người chọn chiếc bàn xa nhất này để ngồi.
Chỉ có điều Trần Khiêm lại không hề để ý rằng, sự xuất hiện của anh đã thu hút sự chú ý của một người phục vụ, người phục vụ đó nhìn trộm Trần Khiêm mấy lần.
Sau khi lòng đã ầm thầm xác định thì người phục vụ đó đặt chiếc đĩa ăn xuống rồi quay người rời đi, còn nói gì đó với bộ đàm.
Cùng lúc đó, trong hội trường.
Một cô gái ăn mặc rất đoan trang thoải mái xuất hiện, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Cô ta nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, đi thẳng đến chiếc bàn trước mặt, cũng chính là bàn mà nhóm đào tạo thử nghiệm đang ngồi.
"Anh Đoàn Phi, anh tới rồi!"
Cô ta híp mắt cười với một người đàn ông ngồi ở chiếc bàn đó.
Hơn nữa, khi cô ta vừa nhìn thấy người đàn ông tên Đoàn Phi thì gương mặt xinh đẹp của cô ta đỏ bừng lên.
"Em Vũ, lâu rồi không gặp!"
Đoàn Phi nhướn mày, gương mặt lạnh lùng khẽ mỉm cười.
“Tây Môn Vũ này, vốn dĩ em đã hứa sẽ đi chung với anh Phi của bọn anh đến đây cơ mà, cuối cùng đến khi bọn anh xuống thang máy, thì em lại biến mất không thấy bóng dáng đâu, làm cho anh Phi của bọn anh phải đợi cả buổi trời đó!"
Một chàng trai cường tráng ngồi bên cạnh Đoàn Phi mở miệng nói.
"Đừng nhắc tới, trưa nay đã xảy ra một chuyện làm em đang tức muốn chết đây, hơn nữa em còn bị thương đó, đợi đến khi băng bó xong, định quay lại để tìm hai tên đó để tính sổ thì hai tên đó đã chạy mất rồi. Nếu không phải ba em bảo em phải xem trọng bữa tiệc lần này, thì cho dù có đi đến chân trời góc bể, em cũng phải tìm cho ra bọn chúng, băm chúng thành trăm mảnh!"
Tây Môn Vũ cay độc nói.
"Ồ? Có người dám chọc vào cô Tây Môn Vũ sao? Nói cho bọn anh biết đi, để anh Phi báo thù cho eml"
Chàng trai cường tráng ngồi bên cạnh Đoàn Phi cười nói.