Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1732: Đến Cổ Thành




Nhưng e là sau khi tham gia hẹn ước Thánh Thủy, anh sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Hơn nữa, Trần Khiêm phải được mời mới tham gia được.
Tất cả mọi chuyện, sau khi xâu chuỗi lại từng chỉ tiết, Trần Khiêm phát hiện ra rằng mọi chuyện đều được. kết nối bởi một đường dây vô hình, đó chính là Hội Thái Dương.
Chú Hai và Mộc Vũ mất tích, người bí ẩn, nhà họ Trần, Thái Dương Đồ và bây giờ xuất hiện cả nhà họ Cổ, rồi cả Vân Tinh, còn cả Cửu La Vương chưa từng lộ diện, câu chuyện thần tiên giáng trần năm xưa và cả sự mất tích của bác Tần.
Đều có liên quan đến Hội Thái Dương.
Trần Khiêm nghĩ, không thể không thở dài.
Xem ra những chuyện này không khác nào một đám mây đen bao phủ anh, Trần Khiêm suy nghĩ đăm chiêu, thở không ra hơi.
Giống như rơi xuống vực thẳm không đáy, càng chìm sâu, càng vùng vẫy, càng nhiều bí ẩn.
Nhưng Trần Khiêm sẽ không từ bỏ, ngay cả khi anh chết, anh cũng không dễ dàng từ bỏ.
Anh sẽ mang câu trả lời về cho gia đình, cho Mộc Vũ, thậm chí là cho chính bản thân.
Hội Thái Dương này, giống như một chiếc hố lớn cắn nuốt người khác, đang nhìn Trần Khiêm bước từng bước đến trước miệng nó
Nhưng Trần Khiêm không hề sợ. Ba ngày sau.
Trần Khiêm dẫn Thiết Thành, hai người họ cùng lên đường.
Toàn bộ Cổ Thành này được bao bọc bởi núi, hơn nữa còn nằm trong ngọn núi lớn này nên được gọi là Thái Thành.
Dường như vết thương của Thiết Thành đã đỡ rất nhiều.
Bởi vậy anh mới dẫn Thiết Thành theo, Trần Khiêm mang bức thư, ngày hôm đó hoàng hôn vừa buông xuống cũng là lúc bọn họ đến Thái Thành.
“Trời sắp tối rồi, chúng ta vẫn lên núi hả?”
Thiết Thành hỏi.
“Tìm một nơi nào nghỉ ngơi đã, sáng mai chúng ta sẽ lên núi sớm.”
Trần Khiêm nhìn sắc trời. Rồi nhìn sang Thiết Thành.
Dường như đây là một thành phố núi, bởi chúng. được bao quanh những ngọn núi cao chót vót.
Bởi thế, Thiết Thành đã tìm một khách sạn, thuê hai phòng.
Xếp hành lý ngay ngắn gọn gàng.
Sau đó hai người đi ăn ở nhà hàng nhỏ bên ngoài.
Gọi vài món đặc sản địa phương.
Ăn uống no nê, hai người mới trở về khách sạn.
Bỗng nhiên người phục vụ trước sảnh hô lên.
"Quý khách, tôi thực sự xin lỗi.”
Người phục vụ vội chạy tới, nở nụ cười xin lỗi.