"Cái gì?"
Mã Hân Nhiên quay đầu lại nhìn, ôi trời, ngoài cửa khán phòng có rất nhiều người, Lưu Hạo, học sinh lớp cô ấy đang đứng khóc, bị một người phụ nữ tát liên tục.
Gậu ấy siết chặt tay, cúi đầu, nước mắt rơi từng giọt từng giọt.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, có chuyện gì sao không từ từ nói?"
Mã Hân Nhiên vội vàng chạy đến.
Cô ấy kéo cậu nam sinh ra sau lưng mình.
Nam sinh lấy điện thoại di động của Lưu Hạo cũng rất ngoan ngoãn, vốn dĩ chỉ muốn trêu Lưu Hạo một chút cho vui nhưng không ngờ lại gây ra chuyện lớn như vậy.
Gia đình Lưu Hạo rất nghèo nhưng bản thân cậu ấy lại là người cực kỳ lương thiện và thật thà, học hành chăm chỉ, không cần nói thì Mã Hân Nhiên cũng biết, chắc chắn là đám nhóc này đã giật điện thoại và trêu Lưu Hạo.
Mã Hân Nhiên nhìn người phụ nữ và nói.
Chỉ có điều, khi hai người nhìn nhau, cả hai đều sững SỜ.
"Mã Hân Nhiên?”
"Vương Tiểu Mỹ?"
Rõ ràng là hai người quen nhau.
"Ô, tôi nhớ là sau khi chúng ta tốt nghiệp trung học
phổ thông, chẳng ph: cậu đã thi vào Đại học Kim Lăng à? Sao bây giờ cậu lại trở thành giáo viên vậy?"
Vương Tiểu Mỹ không ngừng chế nhạo cô ấy, thậm chí còn tỏ vẻ khinh thường.
Dù sao có một số người là thế, một khi cuộc sống của mình có lợi thế về mặt vật chất sẽ cảm thấy mình xuất sắc hơn những người khác.
"Ừ, Lưu Hạo đã làm gì có lỗi với cậu hả? Sao cậu lại tát học sinh trước mặt bao nhiêu người như vậy?”
Dĩ nhiên Mã Hân Nhiên biết rõ Vương Tiểu Mỹ là người như thế nào, cô ấy cũng không hàn huyên gì với cô ta cả, nhất là khi cô ta đang xúc phạm người khác thế này, Mã Hân Nhiên tức giận muốn chết.
"Hừ, ai bảo thằng ranh này làm đổ rượu lên người tôi cơ chứ, có biết quần áo của tôi đắt thế nào không? Cậu †a có đền nổi không?"
Vương Tiểu Mỹ lạnh lùng hỏi.
"Có đền nổi hay không thì đó cũng chỉ là vấn đề tiền bạc, chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa, tôi hỏi cậu, tại sao cậu lại đánh học sinh của tôi?"
Mã Hân Nhiên nhìn cô ta chằm chằm rồi quát lên.
Vương Tiểu Mỹ cũng sửng sốt trước lời nói rất đúng của Mã Hân Nhiên.
Đúng vậy, dù có nhiều tiền đến đâu thì cũng chỉ là vấn đề tiền bạc.
Bản thân cô ta đánh người khác, cũng chỉ là vì muốn thể hiện ưu thế của mình mà thôi.
Bị Mã Hân Nhiên hỏi nên cô ta thấy chột dạ. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Tiểu Mỹ. Điều đó khiến cô ta cảm thấy lo lắng nên giở tính của dân nhà giàu ra, cô ta thản nhiên nhún vai, còn giơ tay ra: "Tôi muốn đánh cậu ta thì đánh thôi, cậu làm gì được tôi?”
Chồng của Vương Tiểu Mỹ xoay người lại, nhìn vào chiếc đồng hồ Rolex của mình, chỉnh lại bộ vest và bước lên phía trước một bước.
“Tôi là Lý Trân Hương! Là...
"Bốp!"
Ông ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị tát một cái đau điếng, khóe miệng méo xệch, bay thẳng ra ngoài, làm ngã mười mấy cái bàn liên tiếp.
Mọi người xung quanh sợ hết hồn.
Đương nhiên, Trần Khiêm không chịu nổi được nữa, anh tiến lại gần, muốn dạy cho ông ta một bài học.
Vương Tiểu Mỹ thấy chồng mình bị đánh tơi tả, răng lợi như muốn bay hết ra ngoài.
Cô ta tức giận nói: "Anh... Anh muốn chết à, anh... Tại sao anh lại đánh chồng tôi?”
Trần Khiêm nhìn cô ta với vẻ mặt hết sức điềm tĩnh: "Ai bảo ông ta họ Lý mà không phải họ Trương, vậy nên tôi đánh ông ta"