Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1717: Là các người




Hang động này nằm bên trong núi.
Anh từng điều tra xung quanh, bốn phía đều khép kín.
Cái lỗ to trên đỉnh là do chính anh sai người đào ra. Vậy đạo sĩ già này vào bằng cách nào? Trần Khiêm không hiểu.
Nhưng bây giờ không phải là lúc Trần Khiêm suy nghĩ vấn đề này.
Bây giờ xuất hiện Tam Thánh Giáo của Vân Tinh, còn có cả Cửu La Môn gì đó nữa.
Tính mục đích của bọn họ đều quá mạnh mẽ.
Mà tuyệt đối cô gái áo trắng không thể rơi vào trong †ay bọn họ, bằng không mình sẽ sụp đổ hoàn toàn!
Chấn Thiên Thạch! Sau khi Trần Khiêm bái lạy đạo sĩ già. Rồi đi tới bên cạnh Chấn Thiên Thạch.
'Tiếp xúc gần với Chấn Thiên Thạch, cảm giác kia càng mãnh liệt hơn.
Trần Khiêm giơ tay xoa lên đó. Âm!
Một luồng hơi nóng cuốn lấy toàn thân được giải phóng từ bên trong Chấn Thiên Thạch ra ngoài.
Và nhanh chóng chạy dọc trong cơ thể Trần Khiêm.
Lỗ chân lông Trần Khiêm không ngừng nở ra, dường như đang tiếp nhận lễ rửa tội...
Thấm thoắt đã ba ngày trôi qua.
"Hừ, mụ phù thủy kia, bà còn chưa chịu chết nữa à, nếu không phải tại bà, Trần Khiêm đã nằm trong tay chúng tôi từ lâu rồi!"
Ở nơi gần núi Vân Đỉnh, mấy bóng người vụt qua.
Chính là tám người kia.
Cộng thêm Thiết Hồng.
Mấy ngày trước, bọn họ bao vây Trần Khiêm.
Kết quả lại bị ngọc bội trên người Trần Khiêm làm cho bị thương nặng.
Thời khắc đó, sức mạnh trên người bọn họ giống như bị phong ấn lại vậy.
Chín người đều có phần sợ hãi.
Sợ bị Trần Khiêm giết ngược.
Dù sao thì pháp khí trên người Trần Khiêm thật sự rất lợi hại.
Sau khi bọn họ thoát khỏi, từ từ nghĩ lại mới nhớ ra một chỉ tiết.
Trần Khiêm cũng không thể hoàn toàn khống chế ngọc bội thần kỳ.
Hơn nữa sức mạnh của bọn họ cũng đã phục hồi rồi.
Ai cũng muốn cướp ngọc bội đó trước.
Rồi mang Trần Khiêm đi.
Bởi vậy khi đến trước núi Vân Đỉnh.
Không ngờ lại chạm mặt.
Lại đấu đá cả đoạn đường.
"Mụ phù thủy, đụng phải bà đúng là xui tám đời, cho dù thế nào, Trần Khiêm và ngọc bội, chắc chắn chúng tôi sẽ cói"
Nói xong, cả đám người lại bắt đầu ra tay.
Liên tục đánh đến đến khu cấm ở gần núi Vân Đỉnh.
Vệ sĩ thấy bọn họ cũng khá sợ hãi.
'Vội vàng thông báo lên trên.
Lúc đang nói chuyện, mấy bóng người chuyển động cực kỳ nhanh, từ chân núi đánh thẳng lên đỉnh núi.
"Là các người!"
Ở trên đỉnh núi, Thiết Thành ngồi khoanh chân bảo vệ ở chỗ này đã nhiều ngày trời.
Thấy bọn họ, đặc biệt là khi thấy Thiết Hồng, ánh mắt Thiết Thành lóe lên nỗi hận thù sâu sắc.