"Dạ, cậu Trần!"
Tảng đá lớn ngũ sắc này tỏa ra ánh hào quang, vừa xuất hiện đã khiến cho tất cả công nhân trợn tròn mắt.
Bọn họ đều muốn chính tay chạm vào tảng đá ngữ sắc này, nghĩ đây là điềm báo may mắn.
Nhưng tảng đá ngũ sắc nằm ở vị trí trung tâm bên trong hang động.
Quá nhiều người muốn đi vào hang động này để nhìn †ận mắt.
Đáng tiếc, chỉ cần vừa đi xem tảng đá ngũ sắc rực rỡ này, đến gần cửa động thì sẽ có một cảm thấy cực kỳ nóng.
Làm những người ở đây không ai chịu nổi.
"Nóng quá, ôi mẹ ơi!"
Các công nhân lau mồ hôi trán, nói.
"Cậu Trần may mắn thật, đoán chừng tảng đá lớn này cũng phải vài trăm triệu đúng không?'
Cũng có người hâm mộ.
Định lén mang một mảnh đi nhưng hoàn toàn không thể đến gần.
Không bao lâu sau, vệ sĩ nhà họ Trần đến, cắt đứt tất cả suy nghĩ của mọi người.
Bọn họ nhanh chóng được sắp xếp dưới núi.
Trong vòng năm mươi dặm xung quanh núi, ngay cả đường xá đều bị tạm thời phong tỏa.
Không có một bóng người. Trần Khiêm đứng một mình trước cửa động.
Nhìn vào bên trong động, Chấn Thiên Thạch khúc xạ ra từng tia sáng ngũ sắc.
Lòng Trần Khiêm rung động mãnh liệt.
Trong nháy mắt, dường như có một suy nghĩ kỳ dị nào đó thông với suy nghĩ của Trần Khiêm.
"Hình như đây là một hang động? Một hang động bên trong núi!"
Trần Khiêm đứng ngoài quan sát.
Cảm giác nóng mãnh liệt, ngoại trừ khiến trán Trần Khiêm rịn một lớp mồ hôi mỏng thì không còn gì nữa!
Vào xem thử xem!
Trần Khiêm chịu đựng cảm giác đau đớn của vết thương, nhảy lên một cái, lao thẳng xuống dưới.
Mặc dù cửa động chỉ to cỡ miệng giếng nhưng sau khi nhảy vào thì rộng rãi sáng sủa.
Diện tích xung quanh cực kỳ lớn.
Hơn nữa cái động này, Trần Khiêm nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.
Nó hoàn toàn không giống được hình thành tự nhiên, mà giống như bị người ta đào mà nên.
"Hửm?"
Trần Khiêm tiếp tục quét mắt nhìn ánh sáng ngũ sắc, khi anh nhìn đến nơi nào đó, mí mắt anh giật giật.
Trong nháy mắt, cả người dựng tóc gáy...