Đầu tiên Trần Khiêm cảm thấy trên vai mát lạnh, sau đó ngửi thấy mùi máu tươi.
"Làm tốt lắm, Thiết Thành, chặt một cánh tay cậu ta đi." Thiết Hồng nói!
Thế nhưng Thiết Thành với đôi mắt trống rỗng cầm dao lại bất động, lần này, hắn ta không thể ra tay được, giống như có một cỗ ma lực.
Ngăn cản hành động tiếp theo của hắn ta.
Hắn ta chỉ nhìn chằm chằm mắt Trần Khiêm, tận trong sâu thẳm có một giọng nói đang thì thầm với hắn †a rằng “Không! Không thểi”
Sau đó, Thiết Hồng lại quát: "Thiết Thành! Cậu còn ngơ ngác làm gì, ra tay nhanh đi!"
"Vâng, chủ nhân!" Cơ thể Thiết Thành run lên rồi thì thầm.
Bỗng nhiên hơi thở của hắn ta trở nên dồn dập, giơ dao găm trong tay lên, dao găm hướng xuống dưới, mũi dao sắc nhọn kia lơ lửng trên đỉnh đầu Trần Khiêm, sau đó bất chợt đâm xuống!
Lúc này, cổ Trần Khiêm đang bị hắn ta bóp chặt, đầu không thể cử động.
Dưới thực lực hiện nay của Thiết Thành, cho dù anh có phản kháng thì cũng vô dụng mà thôi.
Nếu như đâm con dao găm này xuống thì cánh tay của anh sẽ không còn!
Trong nháy mắt, tim Trần Khiêm đập nhanh hơn, mẹ kiếp, từ đây đến lễ rửa tội của Thiên đạo chỉ còn thiếu một bước nữa, chỉ thiếu đêm nay!
Mà bây giờ, mình còn chưa đối phó với Vân Tỉnh, cũng chưa đi tìm được cô gái áo trắng, vậy mà lại bị Thiết Hồng giết!
Thiết Thành của bây giờ, xem ra chỉ là con rối sau khi Thiết Hồng giở thủ đoạn mà thôi!
Thấy dao găm lao nhanh xuống, sắp đâm vào cánh tay mình!
Trong phút chốc, mạch suy nghĩ của Trân Khiêm giống như nước đổ ào xuống đất, không bị bất kỳ thứ gì ràng buộc nữa, đủ mọi ký ức từ bốn phương tám hướng tràn vào đại não anh.
Có người nói rằng khoảnh khắc trước khi chết, những ký ức trong quá khứ sẽ lướt qua não bộ khoảng vài giây ngắn ngủi.
Có lẽ, đây là cảm giác chết!
Trong tất cả những hình ảnh ký ức, bỗng nhiên, bóng dáng của một người lại rõ ràng như vậy.
Đúng rồi, là Tô Mộc Vũ. Mộc Vũ, còn sống hay đã chết? Bây giờ sống thế nào, là hạnh phúc hay đau khổ?
Đang dược người ta cưng chiều, hay đang bị người †a ngược đãi?
Ngoài ra còn có hẹn ước Thánh Thủy với ông nội, ba mẹ, chị gái và cả chị Lam, chẳng lẽ đêm nay chính là kiếp nạn của Trần Khiêm mình sao?
'Trần Khiêm mình sắp chết rồi? Ngũ mã phanh thây?
Không được, tôi muốn sống, tôi phải tìm được cô ấy, tận mắt nhìn thấy cô ấy!
Nghĩ vậy, gần như Trần Khiêm không thể tự chủ được, giơ tay trái lên, anh không hề thấy rõ dao găm ở đâu và cũng không hề thấy rõ cánh tay Thiết Thành ở chỗ nào.
Anh chỉ giơ lên không trung như thế.
Sau đó, nắm chặt cổ tay Thiết Thành.
Dao găm dừng giữa không trung.
Ánh mắt đầy tơ máu của Thiết Thành trợn to, gương mặt hắn ta dữ tợn định ra tay!
"Thiết Thành, cậu quên rồi sao? Cậu muốn chuộc tội! Đừng trở thành công cụ phạm tội của Thiết Hồng nữa!"
Trần Khiêm cắn răng kiên trì! Cũng chính giọng nói này đã khiến Thiết Thành hơi ngẩn ra, cơ thể Trần Khiêm vẫn đang chảy máu, chảy ồ ạt.
Nhuộm miếng ngọc bội trước ngực thành màu đỏ, cũng ngay tại lúc này, ngọc bội tỏa ra một tia sáng quỷ dị, ánh sáng nhấp nháy...