Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1708: Đánh hay lắm




Thực lực quá mạnh, anh đã từng chứng kiến thực. lực của Thiết Hồng, khi đó, bà ta không mạnh như vậy!
"Đi chết đi! Giết Thánh giáo của ta, không thể tha thứ!" Thiết Hồng gầm lên.
Không gian méo mó, bà ta xuất hiện trước mặt Trần Khiêm, tung một chưởng ra!
Đánh vào ngực Trần Khiêm! Ầm ầm ầm...
Mới chưởng đầu tiên mà Trần Khiêm đã bị đánh bay ra ngoài, lực va chạm cực lớn khiến cây cối xung quanh gãy đổ.
Mặc dù từ lâu cơ thể Trần Khiêm đã không phải là cơ thể người bình thường, hơn nữa bây giờ còn sử dụng nội kình, anh biết rõ thực lực Thiết Hồng nhưng không ngờ trong một khoảng thời gian ngắn, bà ta lại trở nên mạnh như vậy!
Vốn dĩ nội kình của bà ta không bằng mình nhưng bây giờ lại vượt xa mình, hơn nữa nội kình của bà ta thật sự rất quái dị!
Bị trúng một chưởng, Trần Khiêm lập tức hộc máu, lưng đập xuống đất đau đớn, đau đến tận xương.
Toàn thân như rụng rời!
Nhưng mà, thời gian hoàn toàn không cho anh cơ hội làm dịu cơn đau, Thiết Hồng lại xông tới, siết chặt cổ họng anh, giống như chiếc kìm sắt khổng lồ.
Trần Khiêm nhìn thấy một gương mặt dữ tợn.
"Mặc dù tôn chủ bảo tôi giữ lại tính mạng cậu, thế nhưng tôi không thể để cậu sống, tôi phải báo thù, báo thù cho người của Thánh giáo!"
Thiết Hồng dữ tợn nói.
Trần Khiêm càng cảm thấy lạ!
Bây giờ Thiết Hồng đang sống sờ sờ trước mặt mình, thậm chí chỉ số kinh khủng còn tăng thêm. truyện kiếm hiệp hay
Dưới bàn tay bà ta, Trần Khiêm hoàn toàn không còn sức đánh trả.
Chẳng khác gì một con gà con. Không đúng, chắc chắn chuyện này có gì đó là lạ, nội kình của bà ta rất quái dị, hình như bà ta đi cùng con đường với Vân Tinh, Vân Tinh đã làm gì với bà ta?
"Thả cậu ấy ra!"
Người nhà họ Tô bị bắt tới đây cũng rất sợ hãi, vội vàng la lớn!
Mới mấy hiệp ngắn ngủi, Trần Khiêm đã bị đánh đẫm máu!
Đường Nhiên cũng gào lên!
"Hừ, đồ vô dụng này không xứng để tôi ra tay giết cậu ta, Thiết Thành, đây là anh trai của cậu à. Ha ha ha, tôi ra lệnh cho cậu giết thằng nhóc không biết trời cao. đất dày này cho tôi, còn phía tôn chủ, tôi tự biết nói!"
Hiển nhiên sự cầu xin của người nhà họ Tô không hề làm Thiết Hồng thấy cảm động mà trái lại càng làm bà ta giận dữ hơn.
Đối với người trong Thánh giáo mà nói, lời của bà ta là mệnh lệnh.
Đối với bà ta mà nói, Thiết Thành chết đi sống lại này, chỉ như một con chó mà thôi.
Là một con chó vừa nghe lời cũng vừa hung hăng. Dường như, đó không phải là cháu bà ta vậy! Bịch!
Thiết Thành nghe vậy, hai mắt trở nên đỏ ngầu, hắn †a chậm rãi bước đến bên cạnh Trân Khiêm.
Đánh thât manh lên mắt Trần Khiêm, cú đấm này. giống như đang vội vã chạy rồi bỗng dưng va phải cửa kính vậy, Trần Khiêm cảm thấy đầu váng mắt hoa, nội kình của Thiết Thành cũng đã thay đổi, quá lợi hại!
"Đánh hay lắm!"
Thiết Hồng cười ha ha, khóe miệng mỉa mai: "Trần Khiêm, thế nào? Thiết Thành xem cậu là anh trai, cậu cũng xem Thiết Thành là anh em, bây giờ cảm thấy thế nào? Chưa nói đến những chuyện khác, để con chó Thiết Thành này giết cậu, cũng đã là hời cho cậu lắm rồi!"
Thiết Hồng cười gẵn, trên mặt có một sự đau khổ không nói rõ được: "Trân Khiêm, tôi muốn cho cậu xem thử, mùi vị bị chính anh em của mình giết sẽ thế nào!"
Nói xong, Thiết Hồng ném dao găm trong tay cho Thiết Thành với đôi mắt trống rỗng, chỉ biết chém giết: "Thiết Thành, đây là đại ca cậu, cậu vì cậu ta mà phản ôi, được thôi, Thiết Thành, tôi muốn cậu đâm cậu ta
Mắt Thiết Thành lóe màn sương lạnh, giơ dao găm lên, đâm vào bả vai.
Hơn nữa còn xoắn một cái thật mạnh!