Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1705: Mạnh hơn hay yếu hơn mình




Sau đó Trần Khiêm duỗi tay vào trong chăn, cầm cổ tay của một bé gái, sử dụng Phệ Hồn Thuật nhằm điều chỉnh điều tiết và bổ sung khí huyết.
"Được rồi, người tiếp theo, đắp chăn cho đàng hoàng rồi sau đó cởi quần áo của bé nằm giường 002 ra, phải nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian đâu!"
"Vậy thôi à?" Lâm Trung Hoa trợn mắt hỏi. "Xong rồi, người tiếp theo." "Được... Được." Lâm Trung Hoa gật đầu như giã tỏi.
"Châm pháp Thiên Mệnh? Đây là châm pháp Thiên Mệnh?" Bên ngoài bức tường kính, một vị bác sĩ già †rong nhóm chuyên gia đầu tiên là tập trung nhìn, sau đó ngạc nhiên hét lên.
"Ông Lý, cái gì mà châm pháp Thiên Mệnh?" Có người không vui hỏi nhưng trông kỹ thuật châm cứu của thằng nhóc kia, có vẻ như đúng là có hiểu biết.
"Châm pháp Thiên Mệnh, đây là tuyệt kỹ đã thất truyền, nghe nói chỉ có mình ông Ngô Tam Phong là biết được ba châm của nó!" Hiển nhiên vị bác sĩ già không thèm quan tâm đến vẻ mặt của viện phó, kích động giải thích.
"Chẳng lẽ cậu ta là đồ đệ của ông Ngô Tam Phong, nhưng mà không đúng. Ông Ngô Tam Phong chỉ thành thạo ba châm mà chàng trai này lại biết mười bảy mười tám châm, đúng là kinh khủng!" Cũng có bác sĩ già Đông y biết được một ít điển tích của châm pháp Thiên Mệnh.
Lập tức vỗ tay khen hay, trợn mắt lên, cực kỳ vui vẻ.
"Còn trẻ mà sao lại hiểu được châm pháp cao thâm như vậy?" Cũng có rất nhiều người thấy khó tin.
"Không thể nhầm được, cậu ấy đang sử dụng châm pháp Thiên Mệnh. Trong hội thảo mấy tháng trước, tôi đã từng được chứng kiến ông Ngô Tam Phong biểu diễn, ba châm trước, đúng là giống như đúc. Dùng kim nhọn dài sáu centimet, đâm ba mũi rút ba mũi, sau dó dùng "Phượng Tường Thức" để thu châm, vừa bổ dưỡng thân thể vừa loại bỏ những khí ẩm tồn đọng bên trong cơ thể." Ông ta vui vẻ giải thích.
"Nhưng nghe nói nếu muốn sử dụng châm pháp. Thiên Mệnh thì phải có nội kình, chẳng lế người này còn có nội kình nữa sao?"
"Hừ, cậu ta mà có nội kình à? Nói không chừng chỉ là người bình thường mà thôi, có kết quả rồi hãng nói." Lưu Vượng cười lạnh, thậm chí trong lòng còn bắt đâu kêu gào: Đừng chữa được! Đừng chữa được!
Trần Khiêm trong phòng cách ly không hề biết rằng châm pháp mà anh đang sử dụng đã làm dấy lên sự tranh luận, bởi vì anh tập trung toàn bộ tinh thần, không ngừng ra châm, thu châm.
Gương mặt vốn dĩ đã trắng bệch nay không còn một chút máu, những giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán †ập hợp lại thành dòng suối nhỏ chảy dọc theo gương mặt, trông có vẻ rất mỏi mệt.
Dù sao Trần Khiêm đã phải đưa quá nhiều khí huyết. Nhưng tốc độ của anh cực nhanh.
Không bao lâu sau, hơn một trăm đứa trẻ đã được anh điều tiết xong.
Sắc mặt của nhóm trẻ con không còn đen nữa mà đã xuất hiện màu trắng, không ngừng phục hồi theo hướng hồng hào.
Các vết sưng tấy trên cơ thể và trên da đang không ngừng đàn hồi trở lại.
: Về phần tính mạng thì hơi thở của bọn trẻ càng ngày càng mạnh!
"AI Cái này, cái này..."
Lâm Trung Hoa mừng rơi nước mắt.
Hốc mắt của Mã Tiến cũng ửng hồng.
Bởi vì họ đã thấy được một kết quả chung, những đứa trẻ đã được cứu sống và thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng.
Khó mà tin nổi, đúng là khó mà tin nổi! Hai người siết chặt tay, thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu Trần Khiêm, cậu có năng lực khiến người chết sống lại!"
Sau khi hai người kiểm tra xong thì bắt đầu kính trọng nể phục.
Trần Khiêm đã hơi yếu rồi.
Anh không muốn nghe những lời khen này, anh cố gắng hết sức chữa trị cho bọn trẻ, cũng vì muốn tích đức.
Huống hồ, bây giờ điều mà Trần Khiêm đang quan tâm chính là cuối cùng ai đang làm loạn ở Kim Lăng này? Mạnh hơn hay yếu hơn mình?
Nếu không tìm được người này, nhất định sẽ lại đi hại người khác!
Hơn nữa ban nãy lúc Trần Khiêm sử dụng nội lực, không biết Vân Tinh có biết hay không, căn cứ theo lý thuyết thì bây giờ đang là lúc cô ta yếu ớt nhất.