Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

Chương 1703: Tôi sẽ chịu trách nhiệm




"Không có, nhưng chúng ta cũng không thể thử nghiệm một cách tùy tiện được. Nếu cho trẻ sơ sinh dùng thuốc Đông y khiến tình trạng của bọn trẻ nặng thêm thì sao? Chắc hẳn ông cũng biết rõ chúng ta không thể tiếp tục tùy tiện hành hạ cơ thể của những đứa bé kia nữa." Có người dùng lí lẽ để biện luận.
Trong mắt ông ta, việc để Trân Khiêm đi chữa bệnh là "tùy tiện hành hạ".
Lâm Trung Hoa nhìn Trần Khiêm, ông ấy cũng không biết có nên tin tưởng anh hay không nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trong trẻo và kiên định của Trần Khiêm, ánh mắt đó của anh khiến người ta cảm thấy cực kỳ tin tưởng và nể phục.
Chẳng lẽ có thể trông cậy cậu ấy? "Để cậu ấy thử đi." Cuối cùng Lâm Trung Hoa cũng hạ quyết tâm, đương nhiên là ông ấy cũng không có lựa chọn tốt hơn.
"Thử à? Nói nghe nhẹ nhàng gọn lẹ thật đấy nhưng nếu xảy ra chuyện thì ai chịu trách ni đây?"
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Mã Tiến, Lâm Trung Hoa và Trần Khiêm cùng lên tiếng.
Ba người nhìn nhau.
"Tốt lắm, nếu ba người đã đồng ý thì làm gì làm đi." Đám người kia cũng không thể nói gì thêm.
Có tên ngốc sẵn sàng chịu trách nhiệm thì cứ thử đi. Bọn họ sẽ không quan tâm đến sự sống chết của những đứa trẻ kia đâu, bọn họ chỉ cần giữ vững vị trí của mình là được rồi.
"Sư phụ, thầy không suy nghĩ lại thật à? Đây không phải là chuyện đùa, hơn một trăm sinh mạng đó, đây không phải là một mình bà Tô đâu!"
Lưu Vượng thấy viện trưởng cũng ủng hộ thì càng ganh tị hơn.
Sao lại thế được?
Hơn nữa có phải sư phụ già rồi nên lẩm cẩm không? Nói thế này mà ông ấy cũng tin à?
"Lưu Vượng, tôi nhìn lầm cậu rồi!"
Mã Tiến tức giận nhìn Lưu Vượng.
Làm Lưu Vượng ngây ngẩn cả người.
"Sư phụ, con chỉ không muốn để thằng nhóc này làm ô uế danh tiếng của thầy mà thôi! Thầy là thần y của quân khu đó!" Lưu Vượng nói.
"Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi là thần y gì cả, đây chỉ là cách gọi của người bệnh mà thôi. Nếu như danh tiếng có thể cứu người vậy thì tôi sẵn sàng ném hết tất cả danh tiếng của mình! Lưu Vượng, cậu đã ba mươi tuổi rồi, học y nhiều năm như vậy mà tại sao suy nghĩ lại lệch lạc như thế. Cậu sẽ không bao giờ thành công trong giới y học này được đâu!"
Mã Tiến bùi ngùi thở dài.
Nói đến mức mặt Lưu Vượng tái mét.
"Con không tin cậu ta có thể chữa trị được!"
"Nếu như tôi chữa khỏi thì sao đây?"
"Trần Khiêm nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng, dọc đường tên này cứ lải nhải nhắm vào anh, đúng là phiền chết đi được....